Lại chơi thêm vài ván, Nhiếp Câu nhìn đồng hồ, bắt đầu đuổi Kê Du Cẩn đi ngủ: “Thời gian không còn sớm rồi, anh đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại cùng nhau chơi.”
Kê Du Cẩn cũng không có si mê trò chơi này lắm, tiếp xúc với trò này cũng chỉ để có thêm đề tài để nói chuyện với Nhiếp Câu, bởi vậy nghe lời gật gật đầu: ‘Vậy cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút.’
“Tôi sẽ chú ý, ngủ ngon, mơ đẹp.”
Sau khi Kê Du Cẩn rời khỏi, Nhiếp Câu tiếp tục livestream.
-- Mới 10 giờ, như thế nào đã không còn sớm rồi? Người mỗi ngày livestream đến rạng sáng có tư cách nói câu này sao?
“Tôi livestream đến rạng sáng thì sao? Thân thể tôi khỏe mạnh, thức đêm cũng chẳng sao, nhưng sức khỏe chủ nhà của tôi còn quan trọng hơn game.”
-- Streamer là cẩu tiêu chuẩn kép, anh không nên đặt tên là horse, nên đặt là dog.
(Nhiếp Câu, Câu trong từ “vó câu” ấy, có nghĩa là con ngựa, nên ảnh mới lấy từ horse đặt cho ID.)
“ID của tôi là gì không quan trọng, có thể show có thể mang đồng đội bay mới là trọng điểm. Mấy người còn nhớ tôi là streamer kỹ thuật không? Chờ tôi đổi lại acc chính, đánh mấy trận rank Vương giả cho mấy người lác mắt.”
(Trong game VGVD thì rank Vương Giả là cao nhất.)
-- Streamer quá bá đạo, vừa không cho anh giai chủ nhà người ta thêm bạn, vừa không cho anh giai người ta thức đêm, địa vị gia đình của anh gia chủ nhà thật đáng lo ngại.
“Địa vị? Địa vị chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-tra-cong-mot-long-chi-muon-chuoc-toi/1144844/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.