"Người anh em này thủ đoạn vẫn còn mềm yếu quá, nếu mà có người dám tính kế tôi, tôi đem hắn ném tới phía đông Quỷ Vực luôn. Nơi đó nhiều diễm quỷ, cho hắn diễm phúc tề thiên luôn."
Một khách nhân khô gầy như que củi cười khặc khặc nói. Hắn một mình chiếm hết cái bàn, trước mặt là thùng mì gói, đối diện không có một ai cũng có 1 thùng. Quỷ dị hơn chính là thùng mì đối diện kia phía trên có cắm thêm 2 chiếc đũa, tựa như tế tổ cho người chết khi tết đến. Bên người của hắn dư ra một khoảng không gian thật lớn, dường như người khác sợ hãi nên không ai dám cùng ngồi với hắn.
Vu Vanh hơi nhíu mày lại.
Cậu tựa hồ nhìn về phía hư ảnh đen nhánh đối diện với hắn, yết hầu của người đó nhỏ như lỗ kim, bụng lại phòng lên như người mang thai. Hư ảnh thèm nhỏ dãi mà nhìn mì gối, tóc dài phết xuống đất cuốn sợi mì hướng tới nơi như cái miệng, thập phần gian nan nuốt xuống.
Đây là cái quái gì vậy?
"Thù lao."
Âm thanh mát lạnh như băng thạch vang lên, gọi sự chú ý của Vu Vanh trở về. Thanh âm này tựa hồ hàm chứa ý tứ, dễ nghe êm tai cực kỳ. Thanh âm vang lên khi người khách hư ảnh màu đen đối diện sợ hãi biến mất không còn một mảnh. Vu Vanh quay đầu lại, thấy đạo sĩ kia nhìn mình, ánh mắt trong trẻo, trong suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối, phảng phất như ngày đông nắng ấm.
Vu vanh thích đôi mắt như vậy, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-ve-mieu-cuong-ke-thua-gia-nghiep/920334/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.