Hai cha con không ngừng nghỉ tới Đô Đốc phủ, nào ngờ Lục Nguyên cũng không có ở phủ.
Lục Lăng Tiêu nhíu mày: "Phụ thân? Đại đô đốc đi đâu rồi?"
Lục Hành Chu lắc đầu: "Phụ thân cũng không biết."
"Phụ thân, hắn có phải cố tình tránh chúng ta không?"
Lục Lăng Tiêu đối với vị đại đô đốc này tuy chỉ lớn hơn mình vài tuổi nhưng quyền thế ngập trời không có chút thiện cảm nào.
Lục Hành Chu không cho rằng Lục Nguyên cố ý tránh họ, chỉ là trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Lục Nguyên tuy ngang ngược, nhưng vẫn chăm chỉ, hắn đi đâu? Có việc gì quan trọng hơn thiết triều?
Thiền phòng.
Lục Nguyên áo tía ngồi quỳ trên tấm đệm lạnh lẽo, Bảo Thư ăn mặc như hổ con bò lổm ngổm phía sau.
Đối diện hắn là một tăng nhân áo xám tuổi đã cao.
Tăng nhân ngồi thẳng, tay lần tràng hạt, ánh mắt thâm u.
Lục Nguyên tự tay rót trà cho ông, đặt ấm nóng trở lại bàn.
Bảo Thư giơ tay định bốc, bị Lục Nguyên gạt đi.
Bảo Thư lại với lấy điểm tâm trên bàn, lần này Lục Nguyên không ngăn, bé lén nhét vào miệng, khó ăn đến mức phun ra!
Lục Nguyên nói: "Nghe nói ngài bệnh, thân thể đã khá hơn chưa?"
Tăng nhân không nói gì.
Lục Nguyên cười: "Bắc Lương phái thám tử, tổng cộng năm người, không một ai sống sót."
Tăng nhân vẫn im lặng, cũng không uống trà Lục Nguyên rót, chỉ chậm rãi lần tràng hạt.
Lục Nguyên tự rót cho mình một chén trà: "Từ năm năm trước, Đại nguyên soái Sở bị phu nhân g.i.ế.c chết, Ngọc Môn quan thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/4878530/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.