"Đúng đấy!" Nhị phu nhân sớm đã không ưa cái thói nuôi ngoại gia của lão phu nhân.
Lão phu nhân nhíu mày, quay sang Mạnh Thiến Thiến: "Cứu người là chính, cháu đưa tiền ra trước đi."
Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Không phải cháu không muốn giúp, chỉ là trong tay cháu giờ chỉ còn một vạn lượng."
Triệu lão thái quá đỗi kinh ngạc: "Cô... hồi môn nhiều như thế... giờ chỉ còn một vạn lượng? Nhà họ Lục tiêu xài kiểu gì vậy?"
Mạnh Thiến Thiến lại thở dài: "Cháu cũng không biết nữa. Mấy năm qua cháu chỉ lo chi tiền, còn tiêu vào đâu là do tổ mẫu quyết định."
May mà lão phu nhân không tin tưởng nàng, các quản sự đều là tay chân thân tín của bà, nếu không giờ nàng khó mà thanh minh.
Sắc mặt lão phu nhân bỗng ngượng ngùng, bà hắng giọng: "Không bàn chuyện này nữa, đưa một vạn lượng ra cho cữu mẫu ứng trước."
Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Ứng trước được, nhưng phải lập khế ước, ghi rõ vốn lẫn lãi."
Lão phu nhân nghe xong không vui: "Người nhà với nhau lập cái gì? Sợ người ta không trả sao?"
Triệu lão thái vội nói: "Đúng vậy, Thiến Thiến, như thế là khách sáo quá!"
Mạnh Thiến Thiến bỏ qua màn song ca của hai người, quay sang nhị phu nhân: "Nhị thẩm nghĩ sao?"
Nhị phu nhân rõ quá cái thói nhà họ Triệu: "Phải viết khế ước! Không thì đừng mượn! Chị dâu, em nói có đúng không?"
Lục mẫu gật đầu: "Anh em rõ ràng tài sản, nên lập khế ước."
Mạnh Thiến Thiến nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu cầm giữ khế ước, cháu sẽ không hối thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/4878523/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.