Tống Thừa bằng cách nào đó đã trở thành đầu bếp của > và giữ sinh hoạt phí của mọi người, khi bị đẩy vào bếp, cậu nhìn Trần Nghiêu với vẻ mặt bất lực, "Anh à, nấu cơm em còn có thể, nhưng tiền này em cầm phỏng tay. Hay là anh giữ đi?"
"Đưa tôi làm gì? Tôi không cần!" Trần Nghiêu không nói hai lời liền từ chối, nghĩ đến trái tim mỏng manh của cậu, hắn ân cần an ủi: "Cậu nấu cơm nhất định phải mua thức ăn, đây là phương án tất cả mọi người đồng ý, cậu sợ cái gì, mất thì tôi sẽ nghĩ cách tìm lại cho cậu."
"Được rồi." Nghe Trần Nghiêu nói như vậy, Tống Thừa mới yên lòng một chút, xoay người mở tủ lạnh xem bên trong có nguyên liệu gì, nhìn thoáng qua liền không biểu cảm đóng lại, Trần Nghiêu kỳ quái nhìn động tác của cậu, hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề?"
"Bên trong cái gì cũng không có, còn sạch sẽ hơn mặt của em." Có bột mới gột nên hồ*, cho dù Tống Thừa là đầu bếp toàn cầu, cậu cũng không có cách nào không có nguyên liệu nấu ăn mà biến ra một bữa cơm.
Câu gốc là 巧妇难为无米之炊: Xảo phụ nan vi vô mễ chi xu. Tức là cho dù người phụ nữ có thông minh giỏi giang thế nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm. Ví với làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu thì khó mà thành công.
Chết tiệt! Chiêm Bưu còn đen tối hơn hắn nghĩ, ngày đầu tiên đã gây sự, khó trách dọc đường không cho bọn họ mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-noi-tieng-o-gioi-giai-tri/2691701/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.