Trải qua tôi luyện, cô đã không còn thiện lương như vậy nữa. 
 Cô nói: “Đi vui.” 
 Chính là hai chữ lãnh đạm như vậy. 
 Thậm chí không muốn lãng phí thời gian với cô ta. 
 Tay cầm điện thoại của Đồng Vận Khiết cũng run rầy. 
 An Hạnh Nhi chính là mỗi giây mỗi phút đều có thể khiến cô ta nỗi giận, có thể khiến cảm xúc không dễ dàng gì mới khống chế được của cô ta thoáng chốc bùng nổ. 
 Cô ta nhịn mãi, mới nói: “Sau khi tôi rời đi, sau này sẽ không xuất hiện ở Thanh Thành nữa, cũng sẽ không gặp được Diệp Thương Ngôn nữa.” 
 “Cho nên…” An Hạnh Nhi nhướn mày. 
 “Tôi có vài lời hi vọng cô giúp tôi chuyển cho Diệp Thương Ngôn.” 
 “Cô có thể trực tiếp nói với anh ta.” 
 “Anh ấy không nhận điện thoại của tôi.” 
 “Cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô chuyền lời sao?” 
 “Ít nhất cô đã nhận điện thoại của tôi rồi.” Đồng Vận Khiết nói thẳng. 
 An Hạnh Nhi cười: “Tôi nhận điện thoại của cô, chỉ là muốn biết cô thảm cỡ nào thôi. Tôi không tốt bụng như vậy.” 
 “An Hạnh Nhi!” 
 “Đồng Vận Khiết, đừng dùng cách nhìn của cô để nhìn tôi, tôi và tắt cả mọi người nhìn thấy đều không giống nhau.” An Hạnh Nhi cười lạnh: “Không hẹn gặp lại!” 
 An Hạnh Nhi trực tiếp cúp điện thoại. 
 Gút mắc giữa Đồng Vận Khiết và Diệp Thương Ngôn, đó là chuyện giữa họ. 
Đồng Vận Khiết có bản lĩnh nói lời tình với Diệp Thương Ngôn thì đó là chuyện của cô ta, cô có thể lựa chọn phót lờ, dù sao cô và Diệp Thương Ngôn cũng là hôn nhân hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-ga-cho-ke-tu-thu-cua-tra-nam/1201147/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.