********** 
Diệp Thương Ngôn lại cười. 
Sau khi nghe thấy lời của Cố Quân Tường, cười vô cùng châm chọc. 
Có một loại khinh thường thấy rõ, cảm giác như nghe câu chuyện cười buồn cười nhất trên thế gian này. 
Không chỉ cảm thấy nực cười, còn cảm thấy, rất khinh thường. 
Có Quân Tường tự nhiên cũng chú ý tới biểu cảm thay đổi của Diệp Thương Ngôn, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi: “Diệp Thương Ngôn, có một ngày khi có người nói anh không xứng với An Hạnh Nhi, thì anh sẽ biết, dung túng một người phụ nữ tỏa sáng ở trước mặt anh, là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.” 
“Đó là chuyện kẻ yếu mới suy nghĩ. Diệp Thương Ngôn vào lúc này, cuối cùng cũng di chuyển tầm mắt lên người của Cố Quân Tường. 
Sắc mặt của Cố Quân Tường rõ ràng vô cùng khó coi. 
Diệp Thương Ngôn nói rõ từng rõ: “Chỉ có người kém cỏi mới sợ người khác giỏi hơn mình. Người giỏi thật sự, sẽ thành toàn cho người khác trở nên giỏi hơn.” 
Cố Quân Tường rõ ràng muốn phản bác cái gì đó. 
“Mà sự giỏi giang của tôi, có thể dung túng cho bắt kỳ ai, trở nên giỏi hơn.” Diệp Thương Ngôn nói, bỗ sung thêm: “Nói trắng ra thì là mặc kệ An Hạnh Nhi có giỏi hơn nữa, tôi cũng có thể xứng với cô ấy!” 
Mặt mày của Cố Quân Tường đều bị Diệp Thương Ngôn nói cho xanh lè rồi. 
Lúc này chính là đang trào phúng năng lực của anh ta không đủ, mới đố ky sợ bị so sánh. 
Mà bản thân Diệp Thương Ngôn, bởi vì đủ giỏi, cho nên căn bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-ga-cho-ke-tu-thu-cua-tra-nam/1201135/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.