An Hạnh Nhi cầm văn kiện trên tay La Tự sang, cô lấy ra từng trang từng trang nội dung bên trong. Tất cả mọi người đều nhìn hành động của cô, tập trung tinh thần nhìn, giây phút đó còn bất giác có chút mong đợi. Mong đợi cô có thể bạo lộ ra dưa gì đấy thật to! “Phần trên tay tôi này là ghi chép đặt phòng của Sếp Xương và con gái của Chu Hưng Chí – Chu Văn Văn, trên đó ghi rõ, Sếp Xương lần đầu tiên lên giường với Chu Văn Văn là vào ngày 18 tháng 3 hai năm trước, địa điểm là câu lạc bộ Lĩnh Sơn Thanh Thành. Hai năm từ sau lần đó, Sếp Xương ít nhất một tuần sẽ có hai lần tiến hành đặt phòng ở địa điểm này cùng Chu Văn Văn. Mà ghi chép đặt phòng lần gần đây nhất chính là hôm qua. “Cô bớt ở đây ngậm máu phun người! Cô tùy tiện tìm ghi chép đặt phòng rồi nói là của tôi, có phải cô quả cho là đúng rồi không!” Xương Đức Việt vẫn đang biện hộ cho mình. Chính là giãy giụa trước khi chết. An Hạnh Nhi cũng không tức giận, cô nhìn ông ta một cái, nhìn ông ta không ngừng tìm chết. Cô tiếp tục nói: “Phần này là ghi chép tiêu phí Sếp Xương cho Chu Văn Văn. Nhìn từ ghi chép, mấy năm nay Sếp Xương đã tốn không ít tiền trên người cổ ta, lại thêm tặng túi hàng hiệu, châu báu nổi tiếng, tiền tiêu vặt và xe sang vân vân, cộng lại cũng hơn sáu tỷ. Cũng chính là nói Sếp Xương một năm tiêu trên người Chu Văn Văn ba tỷ.” “Cô xem tiền của tôi là cướp được à, một năm ba tỷ?! Tiền lương một năm của tôi ở An thị cũng chỉ chín tỷ, tôi lấy gần một nửa đi nuôi một người phụ nữ, thực sự buồn cười cực độ! Lại thêm nữa, tất cả tiền lương của tôi đều giao cho vợ tôi, cô có thể gọi điện thoại hỏi bà ấy, thẻ lương của tôi cũng ở chỗ bà ấy!” Xương Đức Việt mặt đầy trào phúng nói. “Tiền lương của Sếp Xương quả thực không tính là nhiều, nhưng mỗi năm tập đoàn An thị chia cổ tức không phải con số nhỏ, nếu tôi không nhớ lầm, mỗi tháng Sếp Xương đều sẽ thấu chi từ tiền cổ tức ra một phần, tôi đoán, tiền thấu chi này đại khái cũng đều cho Chu Văn Văn đi!” “Ăn nói linh tinh!” Xương Đức Việt cực kỳ phẫn nộ: “Vì vu oan cho tôi, cô thật sự dùng hết mọi cách! Tôi chỉ là đứng trên lập trường của nhân viên cấp thấp, đòi công bằng cho nhân viên, lại không nghĩ tới gặp phải cô báo thù như vậy, An Hạnh Nhi, cô rốt cuộc là đến làm việc, hay là đến khiến An thị của chúng tôi không được yên ổn!” “Sếp Xương, giả bộ càng lợi hại, lúc đánh mặt sẽ càng đau” An Hạnh Nhi nhắc nhở. “Cô bớt ở đây uy hiếp tôi, bớt ở đây nói mấy chuyện không có, tôi nói cho cô biết An Hạnh Nhi, cô còn không biết tốt xấu nói linh tinh như vậy, tôi thật sự không khách sáo nữa!” Xương Đức Việt mặt mày hung ác, trong tức giận còn mang theo chút hoảng loạn người khác không dễ phát giác. Thực ra trong lòng ông ta đương nhiên rõ ràng An Hạnh Nhi biết chuyện ông ta bao nuôi Chu Văn Văn, đương nhiên ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận, thừa nhận rồi, cái mặt già của ông ta còn biết giấu ở đâu, khoảng thời gian trước ở một lần phỏng vấn thương nghiệp, vừa mới biểu đạt tình yêu của ông ta đối với vợ, sự bỏ ra giành cho gia đình, nếu bây giờ lộ ra tin xấu của ông ta, sau này ông ta còn làm sao gặp người khác! Dáng vẻ ông ta tràn đầy hung ác, nói với An Hạnh Nhi: “Bây giờ tôi không có hơi đầu nói với cô những chuyện này! Chu Hưng Chỉ đã không còn nguy hiểm tính mạng, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa. Nói rồi liền xoay người rời đi. “Đây là hình Sếp Xương và Chu Văn Văn lên giường! Giọng An Hạnh Nhi từng chữ từng chữ vang lên sau lưng ông ta. Xương Đức Việt quay phắt đầu lại. Giây phút quay đầu. Liên nhìn thấy An Hạnh Nhi cầm một tấm hình màu cỡ A4, bày ra ngay trước mặt tất cả mọi người. Vì trang giấy đủ lớn, cho nên liếc mắt liền có thể nhìn rõ, hình ảnh vô cùng mơ hồ! Sắc mặt Xương Đức Việt không dễ dàng bình tĩnh lại lại lập tức biến đổi. Trở nên vô cùng hoảng loạn. Ông ta bước tới muốn giành tấm hình trên tay An Hạnh Nhi. Hồ Phong trực tiếp chặn trước mặt ông ta. “Chó má, tránh ra!” Xương Đức Việt tức giận hét lên. Hồ Phong không nhúc nhích. “Chó má!” “Rốt cuộc ai mới là chó má… Sắc mặt An Hạnh Nhi lạnh lùng: “Sếp Xương, ông còn chưa hiểu rõ sao?!” “Cô!” Xương Đức Việt bị trào phúng đến không chịu nỗi, ông ta hét lên với An Hạnh Nhi: “Xé đi cho tôi, lập tức xé đi cho tôi!” “Dám làm thì phải dám nhận. “Ghép, hình của cô chính là ghép!” Xương Đức Việt mặt mày đỏ bừng, không còn chút tu dưỡng hét to làm loạn, lộ hết mặt xấu ra ngoài. “Sếp Xương là muốn tôi phát video sao?” An Hạnh Nhi ngẩng đầu. Xương Đức Việt lập tức ngây ngốc. Ông ta đè nén phẫn nộ, hận không thể giết cô. “Cần sao?” Đối với Xương Đức Việt mất khống chế sự bình tĩnh của An Hạnh Nhi liền hình thành đối lập rõ ràng. Lúc này, Xương Đức Việt đang bị xé rách từng chút một, khiến tất cả mọi người có mặt cũng từ thái độ hoài nghi ban đầu, đến bây giờ là tuyệt đối tin tưởng, tin tưởng tất cả những điều An Hạnh Nhi nói. Mà thật sự phát hiện hành vi ác liệt không chịu nỗi như vậy của Xương Đức Việt, tất cả mọi người cũng đều bất giác lộ ra biểu cảm khinh thường chán ghét. Thậm chí còn có người lên nói: “Thật không nghĩ tới Sếp Xương cũng nuôi tình nhân, còn là nuôi người phụ nữ có thể làm con gái mình.” “Mấy ngày trước tôi mới nhìn thấy Sếp Xương và vợ ông ta lên tiết mục tài chính, trên tiết mục, ông ta thể hiện dáng vẻ đàn ông tốt, lúc đó tôi cảm thấy mình rất vinh hạnh, có thể làm việc chung công ty với ông ta. Đương nhiên, đái ra quân đã mất sạch mặt mũi rồi, lúc này còn bị người ta nói ông ta vì tiền bạc lợi ích mà bán con gái, ông ta không còn vốn liếng gì để nói chuyện nữa. Không biết qua bao lâu. Xương Đức Việt hét đủ rồi. Ông ta bỗng thừa nhận: “Đúng, tôi chính là bao nuôi Chu Văn Văn, vậy thì thế nào?! Tôi phạm pháp rồi? Điều luật nào của Bắc Văn Quốc viết không thể bao nuôi tình nhân! Cô có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ cô còn có thể kêu ba cô khai trừ tôi?!” “Chuyện bao nuôi tình nhân này quả thực chỉ tồn tại khiển trách đạo đức, ba tôi cũng không thể vì cuộc sống cá nhân của ông không kiểm điểm mà bỗng nhiên khai trừ ông. Nhưng vì danh dự của công ty, dù khai trừ ông cũng có thể nói được” Khóe môi An Hạnh Nhi nở nụ cười: “Đương nhiên, tôi tin ba tôi cũng sẽ không làm vậy, dù sao Sếp Xương ở công ty nhiều năm như vậy, cũng cống hiến rất nhiều cho công ty, lùi một vạn bước mà nói, dù không nhìn mặt mũi của ông thì cũng phải nhìn mặt mũi của ba ông, ông ông. Năm đó xí nghiệp An thị cũng có được rất nhiều giúp đỡ của nhà họ Xương mới có thể có ngày hôm nay “Biết thì tốt!” Xương Đức Việt lạnh lùng trào phúng. Chỉ thoáng chốc, lại hiện rõ tự đại như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]