Trong xe, chỉ có giọng nói cực kỳ khó chịu của Hạ Tư Tu. Lời nói chính nghĩa ban đầu đến sau chỉ còn là tiếng khóc. 
Người bên đầu kia điện thoại hẳn rất nôn nóng, nhưng Hạ Tự Tự chính là chết cũng không nói cô ở đâu. 
Cho đến cuối cùng, cô cúp điện thoại. 
Cúp rồi, toàn thân úp sấp trên thủy tinh cửa sổ xe, giống như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, đáng thương vô cùng. 
Xe đến biệt thự nhà họ Hạ. 
Tiêu Việt Duệ xuống xe trước. 
Cửa xe mở ra rất lâu, Hạ Tư Tư cũng không có ý muốn xuống. 
Xe là xe tư nhân của Ngự Cần Vương Triều, chuyên dùng để đưa khách. 
Hạ Tư Tư không xuống xe, rõ ràng đã khiến tài xế khó xử. 
Tiêu Việt Duệ do dự một lát, vẫn là mở cửa xe bên phía cô.Hạ Tư Tư mềm oặt dựa trên ghế, nhắm mắt, khỏe mắt đều là nước mắt, lại đột nhiên ngủ rất yên ổn. 
Có lúc thật sự cảm thấy cô không tim không phổi. 
Có lúc lại cảm thấy cô mẫn cảm kinh người. 
Tiêu Việt Duệ ôm ngang Hạ Tư Tư lên, đi vào biệt thự nhà họ Hạ. 
Hạ Tư Tư không thoải mái vặn vẹo cơ thể, lúc Tiêu Việt Duệ cho rằng có phải cô tỉnh không, thì liền nhìn thấy cô đột nhiên lại yên tĩnh lại, như chỉ là tìm một tư thể thoải mái, yên lặng nằm trong lòng anh, không nhúc nhích. 
Đêm đã sâu. 
Bên trong biệt thự nhà họ Hạ rất yên tĩnh. 
Tiêu Việt Duệ cẩn thận lên lầu, cố gắng không phát ra tiếng động quả lớn ảnh hưởng tới người khác, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-ga-cho-ke-tu-thu-cua-tra-nam/1201080/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.