Chương trước
Chương sau
An Hạnh Nhi cảm thấy có đôi khi Diệp Thương Ngôn thật là cái đồ biến thái.
Nói cái gì "Rất thích cô ghét ác như thù"!
Có phải con hàng này tam quan bất chính hay không!
"Đi ngủ sớm đi." Diệp Thương Ngôn đưa tay, vuốt tóc An Hạnh Nhi.
Mặt mũi tràn đầy cưng chiều, dịu dàng khác thường.
An Hạnh Nhi hơi khó chịu, tránh đi.
Giờ phút này cô cũng không khỏi hơi kinh ngạc, cô chỉ không được tự nhiên chứ không hề chán ghét.
Không chỉ đối xử với Cố Quân Tường, bắt đầu từ kiếp trước, cô đã không quá thích bị người khác chạm vào, những năm ở bên Cố Quân Tường kia, thật ra cô cũng không quá hay chủ động tới gần Cố Quân Tường, đương nhiên Cố Quân Tường cũng sẽ không hay chủ động tới gần cô, như vậy ngược lại cô cảm thấy, đó là phương thức hôn nhân tốt nhất của bọn họ...
Yết hầu cô khẽ nhúc nhích.
Coi như mình không hề phát hiện thứ gì.
Cô cứ nhìn Diệp Thương Ngôn rời khỏi phòng mình như vậy, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại cho cô.
An Hạnh Nhi hít vào một hơi thật sâu.
Lần này coi như là một bài học.
Lần sau, tuyệt đối không thể để mình giẫm lên vết xe đổ như vậy nữa!
...
Hôm sau.
An Hạnh Nhi nhấn tắt đồng hồ báo thức bên trên đầu giường.
Vẻ mặt cô mệt mỏi rời giường.
Cuối cùng tối hôm qua vẫn bị mất ngủ.
Cả tối đều nhớ tới, Cố Quân Tường buồn nôn như thế nào.
Nghĩ tới liền hận không thể giết chết được người đàn ông kia.
Cô ngái ngủ đi vỗ nước lạnh lên mặt, ép mình tỉnh táo lại.
Sau đó trang điểm nhẹ, thay quần áo công sở, đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu.
Đáng ngạc nhiên là ngoại trừ Diệp Thương Ngôn rời giường rất sớm, Tần Thạc cũng xuất hiện ở đại sảnh biệt thự.
Nhìn thấy An Hạnh Nhi, anh ta chủ động chào: "Chị dâu dậy rồi à."
"..." Ai là chị dâu của anh: "Gọi tôi An Hạnh Nhi là được rồi."
Lúc này, dường như Tần Thạc nhìn thoáng qua Diệp Thương Ngôn.
Thật ra An Hạnh Nhi vẫn luôn không rõ, tại sao Tần Thạc lại phải nhìn sắc mặt Diệp Thương Ngôn như vậy.
Hay là Tần Thạc thích Diệp Thương Ngôn?!
Nếu không thì không thể giải thích được.
Mặc dù bây giờ nhà họ Diệp đang đứng đầu trong tứ đại gia tộc, quả thực tài lực kinh người.
Nhưng nhà họ Tần đen trắng lẫn lộn, rốt cuộc thế lực sau lưng lớn đến mức nào hoàn toàn chính là một ẩn số, làm thế nào cũng không cảm thấy, thân phận của Tần Thạc sẽ phải chịu thiệt trước Diệp Thương Ngôn, nhưng Tần Thạc đối với Diệp Thương Ngôn lại vô cùng cung kính.
Thậm chí giờ phút này khi được Diệp Thương Ngôn khẽ gật đầu cho phép, Tần Thạc mới sửa lại miệng: "An Hạnh Nhi, có thứ tốt, cô đến vừa đúng lúc, tôi cũng cho cô xem luôn."
Thứ gì tốt?!
An Hạnh Nhi cảm thấy, từ miệng Tần Thạc nói ra không đáng mong chờ.
Khoảnh khắc này.
Cô vẫn đi theo Tần Thạc, tới bên phía Diệp Thương Ngôn.
Tần Thạc lấy di động ra, đặt ở trước mặt bọn họ.
Anh ta ấn mở khóa.
Trong video, chính là Cố Quân Tường với dáng vẻ chật vật không chịu nổi.
Anh ta bị đánh mặt mũi bầm dập, lúc này đang quỳ trên mặt đất, nói với camera: "Tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy với An Hạnh Nhi, tôi không nên ép buộc cô ấy quan hệ tình dục! Tôi là súc sinh, tôi không bằng cả súc sinh!"
Nói đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hiển nhiên có thể nhìn ra, anh ta đang vô cùng ẩn nhẫn.
"Nếu là súc sinh, tới đây tới đây, thử sủa tiếng chó cho ba nghe xem nào." Giọng nói thay đổi, là của Tần Thạc.
Cố Quân Tường ở trong màn hình đang hung hăng nhìn Tần Thạc.
Đôi mắt đã đỏ ngầu lên.
"Không gọi đúng không?" Tần Thạc hỏi: "Không gọi, tôi sẽ lấy mạng của anh..."
"Gâu, gâu gâu, gâu!" Cố Quân Tường kêu lên.
Chính là, phẫn nộ kêu lên.
"Chó con thật ngoan." Tần Thạc nặng nề vuốt gương mặt Cố Quân Tường.
Cố Quân Tường không dám phản kháng chút nào.
Sự tàn nhẫn nơi đáy mắt, hiện lên rất rõ ràng.
Video kết thúc.
Dường như ánh mắt của Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc cùng nhìn thoáng qua An Hạnh Nhi.
Giống như muốn nhìn ra cảm xúc gì đó trên mặt cô.
Vẻ mặt An Hạnh Nhi vẫn lạnh nhạt.
Đối với sự chật vật của Cố Quân Tường, cô ngoại trừ vỗ tay bảo hay thì không có bất kỳ cảm xúc gì.
Đương nhiên.
Sỉ nhục anh ta đối với cô mà nói là quá nhẹ, loại đàn ông giống như Cố Quân Tường này, loại đàn ông không bằng heo chó này, chết không có gì đáng tiếc!
"Có cái này, Cố Quân Tường cũng không dám báo cảnh sát." Tần Thạc nói thẳng.
Cho nên.
Thì ra lưu lại bộ dạng chật vật của Cố Quân Tường chỉ để anh ta không dám làm lớn chuyện này lên.
Nói cho cùng.
Buổi tối hôm qua cô cũng không bị Cố Quân Tường làm gì, cảnh sát hoàn toàn không thể định tội của Cố Quân Tường được, nhưng chuyện Cố Quân Tường bị Diệp Thương Ngôn đánh lại xảy ra ngay trong phòng ăn trước mặt của nhiều người như vậy nên không che giấu được, muốn báo cảnh sát, Diệp Thương Ngôn sẽ rất khó toàn thân trở ra, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Diệp Thương Ngôn nữa.
Bây giờ Diệp Thương Ngôn rất vất vả mới lấy được danh hiệu thanh niên kiệt xuất, không thể hủy ở trên người Cố Quân Tường được.
Cũng không thể không nói, video ngắn ngủi một hai phút này là vừa đủ.
Cố Quân Tường vì bận tâm chuyện mặt mũi của mình nên chắc chắn sẽ chọn dàn xếp ổn thỏa. Lui một vạn bước cũng không sao, thà tình nguyện hủy đi mặt mũi của mình cũng muốn Diệp Thương Ngôn chịu sự trừng phạt của luật pháp, nhưng cũng sẽ bởi vì Cố Quân Tường thừa nhận ép buộc cô, một khi báo cảnh sát thì chính anh ta cũng không thoát khỏi liên quan, cuối cùng vẫn sẽ phải nuốt cục tức này xuống.
"Được." Diệp Thương Ngôn lên tiếng.
Không hề bởi vì Tần Thạc giải quyết tốt hậu quả mà khích lệ một câu.
Thật sự giống như, Tần Thạc chính là người có thể làm được chuyện này, chuyện ở trong dự liệu nên không cảm thấy ngạc nhiên.
An Hạnh Nhi luôn cảm thấy.
Diệp Thương Ngôn thật sự không phải Diệp Thương Ngôn như vẻ ngoài.
Rốt cuộc anh là... Ai?!
"Mặc dù biết hai người đã kết hôn, nhưng An Hạnh Nhi này, cô nhìn thẳng A Ngôn như vậy, tôi sẽ không thoải mái." Tần Thạc cà lơ phất phơ mở miệng.
An Hạnh Nhi thu tầm mắt lại.
Giờ phút này, mặc dù Tần Thạc đã im lặng, nhưng không hiểu sao vẫn bị anh ta nói cho đỏ mặt.
Cô xoay người tới phòng ăn ăn sáng.
Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc cũng ngồi ở trước mặt cô.
Hai người đang trò chuyện trời đất, tỏ ra rất tùy tiện.
An Hạnh Nhi cũng không gia nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ, mặc dù thật ra bọn họ chỉ toàn nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Sau khi cô ăn xong, liền trực tiếp rời đi.
Tần Thạc sâu xa nhìn theo bóng lưng An Hạnh Nhi, rồi quay đầu nhìn Diệp Thương Ngôn: "Anh có cảm thấy, An Hạnh Nhi khác với bình thường rất nhiều hay không."
Diệp Thương Ngôn không trả lời.
Không trả lời, hiển nhiên chính là đồng ý.
"Có cần tôi điều tra cô ấy thêm không?" Tần Thạc hỏi.
Đối với những người không rõ lai lịch, cuối cùng vẫn sẽ có chút phòng bị.
"Không cần." Diệp Thương Ngôn từ chối.
Tần Thạc nhíu mày: "Anh không sợ cô áy là người khác phái tới..."
"Cô ấy không phải."
"Anh cứ như vậy đã khẳng định?"
"Ừm." Diệp Thương Ngôn gật đầu.
"Nhỡ đâu..."
"Nếu nhỡ, tôi sẽ lấy cái chết tạ tội."
"..." Anh ta còn có thể nói cái gì.
"Trong thời gian này, giúp tôi theo dõi sát sao Cố Quân Tường." Đột nhiên Diệp Thương Ngôn nói sang chuyện khác.
Tần Thạc nhíu mày: "Anh vẫn muốn trả thù anh ta à?"
Con hàng Diệp Thương Ngôn này, sao lại có thù tất báo như thế hả?!
Không phải chỉ là có hành vi bỉ ổi với An Hạnh Nhi nhà anh ta thôi sao, còn chưa thành công kia mà, anh ta có cần... Hẹp hòi như thế hay không!
"Tôi lo lắng Cố Quân Tường sẽ ra tay với An Hạnh Nhi."
"Ý của anh là, có thể Cố Quân Tường sẽ giết An Hạnh Nhi?!" Tần Thạc xác định.
Diệp Thương Ngôn gật đầu.
Cố Quân Tường chưa từng và cũng không phải là loại lương thiện.
Một khi sinh ra ảnh hướng trái chiều đối với anh ta, anh ta sẽ vô cùng có khả năng, đuổi tận giết tuyệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.