Chương trước
Chương sau
Tần Thạc nhìn lướt qua trong phòng, thấy Cố Quân Tường nằm trên mặt đất, dáng vẻ thoi thóp.
Anh ta quay đầu nhìn Diệp Thương Ngôn, lại liếc mắt nhìn An Hạnh Nhi trong lòng Diệp Thương Ngôn, thấy giờ phút này rõ ràng An Hạnh Nhi được Diệp Thương Ngôn che chở rất kỹ, quần áo che kín người cô.
Cho nên vừa rồi bảo anh ta chờ ở ngoài cửa không phải vì sợ anh ta nhìn thấy dáng vẻ tàn bạo quá mức của mình, mà vì để anh ta không nhìn thấy cơ thể An Hạnh Nhi?!
Anh ta biết ngay làm sao Diệp Thương Ngôn có thể để ý hình tượng của mình ở trước mặt anh ta cơ chứ.
Thì ra tất cả đều là vì người phụ nữ An Hạnh Nhi này.
"Được." Đương nhiên Tần Thạc cũng không dám có ý kiến, thoải mái đồng ý.
Diệp Thương Ngôn ôm An Hạnh Nhi, nhanh chân rời đi.
An Hạnh Nhi vẫn nép trong lồng ngực của Diệp Thương Ngôn.
Khoảnh khắc này không hiểu sao lại có chút ỷ lại, ỷ lại không muốn rời khỏi lồng ngực của anh.
Diệp Thương Ngôn đưa An Hạnh Nhi ngồi vào trong xe đang đỗ ở dưới lầu.
Rồi đứng dậy rời đi.
An Hạnh Nhi định nói, nhưng lại nhịn xuống.
Cô cứ nhìn Diệp Thương Ngôn đi tới chỗ ghế lái, rồi nói với lái xe: "Xuống đi."
"Vâng." Lái xe cung kính.
Diệp Thương Ngôn ngồi vào ghế lái, tự mình lái xe trở về.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng.
Sắc mặt Diệp Thương Ngôn vẫn luôn không tốt.
Chính là gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng, khiến cho người ta hoàn toàn không dám tới gần.
Lúc này An Hạnh Nhi cũng không biết có thể nói cái gì.
Vừa nghĩ tới chuyện đêm nay...
Làm thế nào cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo.
Một ngày nào đó, tất cả những thứ mà cô đã phải trải qua đều sẽ để Cố Quân Tường trả lại gấp nhiều lần!
Chiếc xe đi đến biệt thự của Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn dừng xe.
An Hạnh Nhi tự mở cửa xe đi xuống.
Diệp Thương Ngôn cũng xuống xe từ vị trí ghế lái.
Hai người một trước một sau đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, chú Trung đang dọn dẹp, nhìn thấy hai người bọn họ trở về, đặc biệt là nhìn thấy Diệp Thương Ngôn trở về, rõ ràng rất là nhiệt tình: "Cậu chủ..."
Sau đó.
Khi nhìn rõ sắc mặt của Diệp Thương Ngôn, lời nói im bặt lại.
Ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía An Hạnh Nhi.
Giống như muốn biết đáp án từ trên người cô.
Giờ phút này, An Hạnh Nhi cũng không có tâm trạng để giải thích cái gì.
Cô chỉ yên lặng đi lên lầu.
Đối với những chuyện đã trải qua đêm nay, cô cảm thấy cô cần thời gian để tiêu hóa.
Cô đi đến lầu, vào phòng.
Một giây khi cửa phòng đóng lại.
Diệp Thương Ngôn đột nhiên chặn cửa phòng của cô.
An Hạnh Nhi kinh ngạc nhìn anh.
Rõ ràng đêm nay tâm trạng của Diệp Thương Ngôn rất rất không tốt, sắc mặt thật sự khó coi.
Cô thật lòng không muốn chọc vào Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn dùng sức một chút, trực tiếp đẩy An Hạnh Nhi vào trong phòng.
An Hạnh Nhi lui về sau mấy bước.
Diệp Thương Ngôn vọt thẳng vào phòng tắm của An Hạnh Nhi, hình như đang mở nước tắm.
Anh đi ra, nói với An Hạnh Nhi: "Đi tắm rửa đi!"
An Hạnh Nhi mím môi.
Trên thực tế, chuyện đầu tiên cô muốn làm sau khi về nhà, cũng chính là tắm rửa.
Cho nên giờ phút này, mặc dù hơi khó chịu vì sự bá đạo của Diệp Thương Ngôn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Cô cởi bộ tây trang màu đen Diệp Thương Ngôn khoác trên người mình xuống.
Bên trong bộ tây trang màu đen là một bộ quần áo rách rưới, ngay cả áo lót ngực cũng không biết rơi mất chỗ nào, lúc này cơ thể cô hoàn toàn lộ hết ra ngoài.
Cô trần truồng đi tới dưới vòi hoa sen, hung hăng cọ rửa cơ thể của mình.
Sau đó từng chút từng chút, tỉ mỉ rửa sạch sẽ.
Vừa nghĩ tới mình bị Cố Quân Tường hôn qua, liền cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô tắm rửa rất lâu.
Kỳ cọ đến mức làn da đỏ ửng lên mới buông tha cho cơ thể mong manh của mình, mặc áo choàng tắm sạch sẽ, đi ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài phòng tắm, trong phòng ngủ của An Hạnh Nhi, Diệp Thương Ngôn vẫn còn ở đó.
Giờ phút này anh vẫn lạnh lùng ngồi ở trên ghế sofa như cũ, nhìn những giọt nước đang chảy xuống từ trên người cô, tóc còn chưa sấy khô đã đi ra.
Đôi mắt lạnh lùng của anh đang nhìn cô.
Cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn chằm chằm đến mức An Hạnh Nhi hơi khó chịu.
Sớm biết anh vẫn còn ở trong phòng thì cô đã mặc quần áo tử tế rồi mới đi ra, chứ không phải tùy tiện phủ một bộ áo choàng tắm hờ hững thế này.
Cô cố gắng để cho mình bình tĩnh, cô nói: "Đêm nay cảm ơn anh, tôi không sao, anh trở về phòng đi."
"Tôi có chuyện." Diệp Thương Ngôn đột nhiên gằn ra từng chữ.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Anh có chuyện gì?!
Đêm nay lúc anh đánh người.
Chẳng lẽ lại đánh quá mạnh, tay bị thương rồi?!
Ngay lúc An Hạnh Nhi còn đang kinh ngạc.
Đột nhiên Diệp Thương Ngôn đi tới gần chỗ cô.
Tới gần cơ thể cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng.
"Ưm." Cánh môi, đột nhiên bị Diệp Thương Ngôn hôn.
An Hạnh Nhi trừng to mắt nhìn Diệp Thương Ngôn.
Nhìn người đàn ông này... Đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Cô phản kháng theo bản năng, hai tay trực tiếp chống lên người Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn hung hăng, Diệp Thương Ngôn mạnh mẽ, Diệp Thương Ngôn kiên quyết, khiến An Hạnh Nhi cảm thấy, người này còn nguy hiểm hơn cả Cố Quân Tường vừa rồi?!
Cho nên.
Tránh thoát được Cố Quân Tường.
Bây giờ lại không tránh được Diệp Thương Ngôn sao?!
Cô bị anh hung hăng giam lại, trực tiếp đặt lên giường.
Môi cũng đi từ bờ môi cô, xuống đến cơ thể cô...
"Không muốn!" An Hạnh Nhi phản kháng.
Thật sự không muốn.
Bất cứ lúc nào cũng được.
Nhưng bây giờ.
Ít nhất bây giờ một chút cô cũng không muốn làm.
Thật ra kết hôn với Diệp Thương Ngôn, cho dù chỉ là hình thức nhưng cô cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, có thể sẽ cùng Diệp Thương Ngôn lên giường.
Nhưng bây giờ không được.
Bây giờ cô vừa mới thoát khỏi cảm giác buồn nôn của Cố Quân Tường, cô không muốn để cho mình cảm thấy, Diệp Thương Ngôn và Cố Quân Tường thật ra chính là cùng một loại người...
Đàn ông, đều giống nhau cả!
Căn phòng yên tĩnh.
Nhiệt độ đang từ từ tăng cao, dường như đã lạnh xuống.
Diệp Thương Ngôn kéo khăn tắm của An Hạnh Nhi, từng chút từng quấn chặt trở lại.
Sau đó từ trên người cô.
Nhìn nước mắt của cô đang thuận theo khóe mắt không ngừng trượt xuống.
Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích.
Thật ra... Cũng không phải anh muốn xâm nhập.
Chỉ là.
Chỉ là vừa nghĩ tới trên người An Hạnh Nhi toàn là vết tích bị Cố Quân Tường chà đạp, nên anh tức giận ghen tỵ mang theo tính toán trả thù muốn xóa đi.
Lại không nghĩ rằng.
Suýt chút nữa anh thật sự đã không khống chế được mình.
Giờ phút này nhìn thấy nước mắt của An Hạnh Nhi, cuối cùng anh vẫn mềm lòng.
Ngón tay thon dài của anh lau nước mắt giúp cô: "Lúc Cố Quân Tường hôn em, tại sao không khóc?"
An Hạnh Nhi mở to mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mắt.
Nhìn dục vọng vừa rồi tràn đầy trong mắt anh, giờ phút này đáy mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Cô cắn chặt cánh môi.
Cô cũng không biết vì sao, lúc Cố Quân Tường làm loại chuyện như vậy với mình, cô ngoại trừ hận thì chính là hận, hoàn toàn không có cảm giác đau lòng.
Giờ phút này Diệp Thương Ngôn làm như thế, cô lại đau lòng đến chết lặng.
"Đừng khóc." Rõ ràng giọng điệu của Diệp Thương Ngôn đã ấm áp hơn rất nhiều.
An Hạnh Nhi làm thế nào cũng không khống chế nổi.
Rõ ràng sau khi được trùng sinh, cô đã khuyên bảo mình, không được phép rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Cũng không được để bản thân tiếp tục mềm yếu.
Giờ phút này lại bởi vì sự khinh bỉ của Diệp Thương Ngôn mà khóc đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
"Ngoan." Diệp Thương Ngôn dỗ dành cô: "Tôi thật sự sẽ không làm như vậy nữa, em đừng khóc."
An Hạnh Nhi quay đầu lại.
Đàn ông, chỉ biết gạt người.
"Vừa rồi là tôi không tốt, tôi không nên làm như vậy với em." Diệp Thương Ngôn bắt đầu nhận sai, hơi lạnh nhạt, còn có chút vụng về.
Dù sao đời này.
Anh chưa từng cúi đầu trước bất kỳ người phụ nữ nào.
Cũng chưa từng, ăn nói khép nép với người phụ nữ nào như thế.
Vì sợ.
Làm tan nát trái tim cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.