Chương trước
Chương sau
Lời nói của Diệp Thiện Nhân vô cùng vang dội!
Lúc này Diệp Phỉ Văn đã hoàn toàn không biết phải làm sao rồi.
Dù nằm mơ cũng không ngờ có một ngày cô ta sẽ cực kỳ lúng túng, mất hết mặt mũi trước mặt người nhà như vậy!
Vành mắt cô ta đỏ bừng.
Cắn chặt cánh môi, cơ thể vẫn đang run rẩy.
Vân Vũ Phương muốn nói gì đó.
“Im miệng!” Diệp Thiện Nhân nói với bà ta, giọng điệu rất nặng nề.
Vân Vũ Phương nhẫn nhịn không nói.
Bình thường chuyện to nhỏ trong nhà đều là bà ta quyết định, nhưng khi thấy Diệp Thiện Nhân thật sự tức giận, bà ta vẫn biết nghe theo sắp xếp của ông ta.
Bà ta đành phải nhẫn nhịn nhìn Diệp Phỉ Văn đứng ở đó.
Ít nhiều trong lòng vẫn hơi tức giận.
Giờ khắc này cũng không nhịn được muốn biết vì sao cô ta lại muốn làm như vậy.
“Không nói phải không?!” Diệp Thiện Nhân sầm mặt lại.
Thậm chí lúc này còn giơ một cánh tay lên.
Ra vẻ thật sự muốn đánh Diệp Phỉ Văn.
Vừa làm như vậy, lập tức khiến người khác sốt ruột.
Diệp Thương Minh vội vàng kéo Diệp Thiện Nhân lại: “Ba, ba bình tĩnh chút, ba thế này sẽ dọa Văn Văn, sao Văn Văn nói ra được.”
“Đúng vậy ba, ba bình tĩnh chút.” Diệp Thương Hải cũng vội vàng khuyên ngăn.
Lúc này Lộ Tử Địch vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Phỉ Văn, đỡ lấy cơ thể gầy yếu của cô ta, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Văn Văn, em từ từ nói, bọn chị biết chắc chắn em có lý do của mình, nếu không sẽ không giết Pamela, thậm chí còn đổ oan cho Hạnh Nhi, phải không?”
Giờ phút này Diệp Phỉ Văn thật sự vô cùng lúng túng.
Sau này, sau này cô ta còn tiếp tục ở cái nhà này như thế nào.
Sau này tất cả mọi người trong nhà này sẽ nhìn cô ta như thế nào.
Sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô ta.
Bị vạch mặt cho khó xử như thế, thật sự có thể ép chết cô ta!
Cô ta cắn chặt cánh môi.
Không nói lời nào.
Bây giờ cô ta thật sự hận không thể giết chết An Hạnh Nhi.
Hận không thể giết chết người phụ nữ khiến cô ta mất hết thể diện này.
“Diệp Phỉ Văn!” Không lấy được câu trả lời của cô ta, Diệp Thiện Nhân lại nổi giận rồi.
Lúc này nổi giận đẩy Diệp Thương Minh ra, dứt khoát đi đến bên cạnh Diệp Phỉ Văn, giơ tay muốn đánh xuống.
Thật sự đã bị làm cho tức giận đến cực hạn.
“Ba.” An Hạnh Nhi bước qua đó, giữ chặt ông ta: “Con biết nguyên nhân.”
Diệp Thiện Nhân khẽ giật mình.
Cánh tay ông ta chợt cứng lại.
“Ba đừng đánh Văn Văn, con nói.” An Hạnh Nhi hơi kích động.
Diệp Thiện Nhân nhẫn nhịn.
Ông ta buông cánh tay xuống, hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Phỉ Văn.
Lúc này Diệp Phỉ Văn lại lạnh lùng nhìn An Hạnh Nhi.
Nhìn An Hạnh Nhi làm mất hết mặt mũi của cô ta, giờ phút này còn muốn vờ làm người tốt, cô ta chỉ hận không thể bằm thây róc thịt cô.
“Con nói đi.” Diệp Thiện Nhân cố gắng đè thấp âm thanh của mình.
Dường như An Hạnh Nhi hơi khó xử.
Cô nói: “Ba, con nói với một mình ba.”
“Nói thẳng ra trước mặt mọi người!” Diệp Thiện Nhân một lời chắc nịch.
An Hạnh Nhi quay đầu thoáng nhìn Vân Vũ Phương: “Mẹ, con cảm thấy chuyện của Văn Văn, con nói cho mình hai người là được rồi…”
“Đều là người một nhà, không có gì phải giấu diếm!” Diệp Thiện Nhân cắt ngang lời An Hạnh Nhi: “Con cứ nói thẳng ra, không cần giữ mặt mũi cho nó! Trái lại ba cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc nó có lý do lớn lao gì mà phải đi làm loại chuyện này!”
An Hạnh Nhi im lặng.
Thật ra.
Cô cũng không phải là muốn giữ thể diện cho Diệp Phỉ Văn.
Dù sao cô bị Diệp Phỉ Văn vu oan giá họa, cô cũng không tốt bụng đến mức còn muốn đi giúp cô ta.
Cô chỉ sợ sau khi cô nói ra, sẽ bị nói là chia rẽ người nhà họ Diệp, nói cô không để ý đến cảm nhận của Diệp Phỉ Văn.
Hoặc là, lỡ như Diệp Phỉ Văn xảy ra chuyện gì không may tại đây, cho dù quá trình như thế nào, cuối cùng đều sẽ là lỗi của cô, đến lúc đó cô có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Mà bây giờ cô nhắc lại nhiều lần, khẳng định Diệp Thiện Nhân muốn cô nói ra trước mặt mọi người, tất nhiên cô không còn bất kỳ lo lắng gì nữa.
Cô nói: “Bởi vì Văn Văn thích Thương Ngôn.”
Vừa dứt lời.
Mọi người đều khiếp sợ.
Lực sát thương của câu nói này tuyệt đối không thua gì việc Diệp Phỉ Văn giết Pamela hãm hại An Hạnh Nhi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía An Hạnh Nhi.
Rồi lại nhìn về phía Diệp Phỉ Văn.
Sắc mặt Diệp Phỉ Văn lại càng trắng bệch.
Sao An Hạnh Nhi lại biết?!
Sao cái gì An Hạnh Nhi cũng biết?!
Là Cầm Cầm nói sao?!
Cô ta ác độc nhìn về phía Cầm Cầm, nhìn người giúp việc gần gũi với cô ta nhất vậy mà lại bán đứng cô ta.
Cầm Cầm cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phỉ Văn, vội vàng nói: “Cô chủ, không phải tôi nói. Là bản thân mợ ba nhìn ra được, thật sự không phải tôi nói…”
“Cô lập tức cút đi cho tôi! Lập tức cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” Diệp Phỉ Văn tháo xuống tất cả ngụy trang của chính mình, cuối cùng cũng không khống chế được nữa, tức giận mắng Cầm Cầm.
Dáng vẻ như vậy khiến toàn bộ người nhà đều ngơ ngác.
Vừa rồi sau khi nghe thấy ghi âm kia, cũng chỉ là tưởng tượng khi Diệp Phỉ Văn nói những lời đó sẽ có biểu cảm như thế nào.
Giờ phút này nhìn thấy, thật sự khiến cho người ta rất phản cảm.
“Cô chủ, cô và cậu ba là anh em ruột, cô thích cậu ấy là không đúng, cô thích cậu ấy là không đúng!” Cầm Cầm vừa khóc vừa nói: “Thật ra tôi đã muốn nhắc nhở cô từ lâu rồi, nhưng tôi sợ cô mắng tôi nên vẫn không dám nói. Vốn dĩ tôi cũng muốn nói cho ông chủ và bà chủ, nhưng tôi sợ bọn họ sẽ làm tổn thương cô, vì vậy tôi vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mợ ba nói rất đúng, cô ấy nói chúng ta không thể để cô cứ tiếp tục sai lầm như vậy, nhất định phải ngăn cản tình cảm này của cô, nếu không, cho dù là về mặt cơ thể hay là tình cảm, đều là tổn thương cực lớn đối với cô…”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Diệp Phỉ Văn dùng hết sức lực toàn thân, cô ta không còn chút lễ phép nào mà giơ ngón tay chỉ vào Cầm Cầm, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn: “Tôi thích anh ba lúc nào chứ, tôi thích anh ba lúc nào chứ! Tình cảm của tôi đối với anh ấy chính là tình cảm của em gái đối với anh trai! Sao cô và An Hạnh Nhi lại độc ác như vậy, vì sao lại độc ác như vậy, tại sao phải khiến tôi khó chịu như vậy! Tôi cũng chỉ là sâu trong lòng không thích An Hạnh Nhi mà thôi, tôi không thích nhìn thấy cô ta ở trong nhà, vì vậy mới bảo cô giết Pamela đi vu oan cho An Hạnh Nhi, tôi chỉ là không thích An Hạnh Nhi, giờ lại bị các cô nói thành như thế này, các cô thật sự muốn ép chết tôi sao?!”
“Cô chủ…” Cầm Cầm nhìn dáng vẻ này của cô ta, cũng vô cùng đau khổ: “Cô đừng giả vờ nữa, cô nói ra đi, nói ra để người trong nhà giúp cô. Ông chủ, bà chủ, còn cả các cậu chủ nữa, bọn họ đều cưng chiều cô như vậy, nhất định có thể giúp cô thoát khỏi việc thích cậu Ba. Cô đừng như vậy nữa, tôi cầu xin cô đừng như vậy nữa.”
“Nhất định là An Hạnh Nhi bảo cô nói như vậy, phải không? Vì khiến tôi khó xử, vì trả thù tôi dùng cái chết của Pamela hãm hại cô ta, vì vậy An Hạnh Nhi bảo cô làm như vậy phải không?! Cô nói thật đi, tôi đảm bảo sẽ không đánh cô không mắng cô, cô nói thật đi, tôi cầu xin cô nói thật đi, được không!” Diệp Phỉ Văn tỏ ra chính mình phải chịu oan ức cực lớn, cả người đều kích động không thôi.
Sao cô ta có thể thừa nhận cô ta thích Diệp Thương Ngôn chứ, cô ta còn muốn đẩy cho An Hạnh Nhi và Cầm Cầm tội thông đồng với nhau, cố ý nhằm vào cô ta.
Cho dù, cho dù cô ta chết, cô ta cũng phải kéo theo người chịu tội thay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.