Chương trước
Chương sau
"Cô chủ An, từ lúc em cúi đầu đến hết cả đời còn lại, em sẽ mang họ của tôi." Giọng nói Diệp Thương Ngôn rõ ràng có hơi bá đạo.
An Hạnh Nhi nhìn anh.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc.
Thời gian trôi qua từng giây.
Diệp Thương Ngôn đột nhiên khom người, cúi đầu thật sâu.
Chính là một sự tôn trọng.
Tim An Hạnh Nhi càng ngày càng đập nhanh hơn.
Cố Quân Tường có lúc nào đối xử với cô như vậy đâu.
Miệng thì một mực nói yêu cô, nhưng chưa bao giờ thật sự tôn trọng cô.
Cho dù cô có thích bộ quần áo kia hay không, cô có muốn ăn món ăn đó không thì anh ta cũng dùng lời ngon tiếng ngọt để “ép buộc” cô nhận.
Năm đó cô cứ cho cái việc khuyên bảo hết nước hết cái đó là vì yêu cô.
Nhưng thực tế, chính là vì muốn ràng buộc cô.
Chỉ để nghe theo tất cả sự sắp xếp của anh ta.
Anh ta cho cô mặc gì cô sẽ mặc cái đó.
Anh ta cho cô đi về phía Đông thì cô tuyệt đối sẽ không đi về phía Tây.
An Hạnh Nhi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang khom người chín mươi độ vì cô ở trước mặt.
Cô cứ cho là đàn ông sẽ không cúi đầu, nếu cúi đầu thì đã vứt hết tôn nghiêm của họ.
Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy, một người đàn ông chân chính mới có thể... tình nguyện thần phục dưới phụ nữ.
Cô cũng khom người.
Đỉnh đầu nhẹ nhàng chạm vào đỉnh dầu Diệp Thương Ngôn.
Toàn bộ.
Vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Vỗ tay cho cặp đôi mới cưới này.
Bên ngoài hiện trường.Các màn hình có độ nét cao ở trên phố lớn ngõ nhỏ trong khắp Thanh Thành đều đang chiếu hình ảnh đồ cưới của Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi.
Trên các trang web lớn thì đang truyền hình trực tiếp cảnh lễ cưới của bọn họ tại hiện trường.
Thậm chí số người xem trên mạng còn vượt qua số người xem gameshow nổi nhất Bắc Văn Quốc, lượng người xem phải nói là kinh người.
Cho nên.
Cố Quân Tường cũng nhìn thấy.
Buổi trưa.
Sau khi An Hạnh Nhi bị Diệp Thương Ngôn mang đi, ba mẹ Cố Quân Tường tranh luận mấy câu với ba mẹ An Hạnh Nhi ở hiện trường, nhưng cuối cùng cũng đuối lý, tức giận rời đi.
Rời đi như một trò đùa.
Sau khi trở về nhà họ Cố, mỗi người trong nhà đều không kiềm được cảm xúc, ai ai cũng tức giận, hoàn toàn không thể chấp nhận được việc mình bị mất mặt đến mức này. Thậm chí nghĩ đến việc đã lừa An Hạnh Nhi nhiều như vậy năm, đến cuối cùng khi chỉ còn đúng một bước vào cửa, lại chỉ vì một phút dại dột mà làm tiêu tan hết tất cả công lao.
Cố Quân Tường tức giận đến mức muốn giết người.
Nhưng giây phút đó anh ta vẫn tin chắc rằng An Hạnh Nhi nhất định sẽ hối hận.
An Hạnh Nhi kết hôn với Diệp Thương Ngôn, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận.
Đến lúc đó nếu như cô có trở lại cầu xin anh ta thì nhất định anh ta sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Mà bây giờ.
Bây giờ, anh ta chỉ cần mở một trang web bất kỳ, chỉ cần xem một video bất kỳ cũng chính là hình ảnh hôn lễ của An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn.
Nếu như không quay cận cảnh An Hạnh Nhi thì anh ta thật sự nhìn không ra là hôn lễ của An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn. Anh ta còn tưởng là một bộ phim cổ trang, lúc này một đế vương đang rước phu nhân về nhà.
Vào thời điểm đó, anh ta thậm chí đã cảm thấy như đang thông báo cho cả thế giới!
Cố Quân Tường cắn răng nghiến lợi!
Hôn lễ này khiến cho anh ta mất hết mặt mũi trong giới thượng lưu. Bây giờ còn công khai cho toàn dân để cả nước biết rằng anh ta bị An Hạnh Nhi vứt bỏ, để cho tất cả mọi người thấy được anh ta chật vật như thế nào!
Cố Quân Tường kìm nén cơn tức giận trong lòng, hốc mắt đỏ bừng nhìn An Hạnh Nhi bên trong áo choàng lớn màu đỏ, nhìn chiếc mũ phượng và khăn quàng xa hoa tráng lệ, hoàn toàn hạ thấp hôn lễ mà anh ta chuẩn bị cho An Hạnh Nhi. Nếu anh ta biết sẽ như vậy sớm hơn... anh ta tuyệt đối sẽ không tổ chức hôn lễ đó một cách qua loa lấy lệ, anh ta muốn long trọng hơn đến mức Diệp Thương Ngôn làm sao cũng không vượt qua được...
Nhưng mà vào lúc này.
Lúc toàn lễ đường bừng sáng.
Cả người Cố Quân Tường rõ ràng rất khiếp sợ, tâm trạng cũng chùng xuống.
Một phòng khách của bữa tiệc xa hoa tráng lệ như vậy… chỉ nhìn một cái thôi cũng đã rõ, anh ta không có khả năng làm được.
Không!
Cố Quân Tường có chết cũng sẽ không thừa nhận, anh ta kém hơn người khác.
Có chết cũng sẽ không thừa nhận, Diệp Thương Ngôn giỏi hơn anh ta.
Chẳng qua anh chỉ được cái là nhà giàu.
Anh chỉ là đang ỷ mình là con trai của nhà họ Diệp đứng đầu bốn gia tộc lớn mới có thể xa hoa đến như vậy.
Chờ đến một ngày anh ta trở thành người đứng đầu Bắc Văn quốc thì Diệp Thương Ngôn cũng sẽ bị anh ta giẫm mạnh dưới châm.
Mạnh đến mức cả đời này anh sẽ không thoát thân được!
Khung cảnh bữa tiệc.
Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi đồng thời ngước lên.
Rồi nhìn nhau thật chăm chú.
An Hạnh Nhi cảm thấy mình đang thất thần sao?
Người đàn ông trước mắt, khóe miệng nở nụ cười, là đang hạnh phúc sao?
Là tràn đầy hạnh phúc, cho nên mới khiến cho anh trông thật sáng chói như ánh mặt trời.
Là ánh đèn quá mức chói mắt, nên mới có thể tạo ra ảo giác này sao?
Trong trí nhớ của cô, Diệp Thương Ngôn là một người, hoặc là mặt bất cần đời, hoặc là mặt luôn lạnh lùng, chưa bao giờ… có vẻ xán lạn như vậy.
Trong một giây này, An Hạnh Nhi thậm chí có chút thất thần.
Bởi vì thất thần, nên mới hoàn toàn không nghe được một giọng nam trung tại hiện trường đang lớn tiếng tuyên bố: "Đưa vào động phòng!"
"Cô chủ An." Diệp Thương Ngôn gọi cô, giọng nói mang theo ý cười.
An Hạnh Nhi tỉnh lại.
Diệp Thương Ngôn nói: "Vào động phòng thôi."
"..." Ai vào động phòng với anh chứ!
Diệp Thương Ngôn đưa tay, chủ động dắt tay cô.
Vốn tưởng rằng, sau một đời thảm hại thì sẽ từ chối sự tiếp cận của đàn ông.
Nhưng mà không biết tại sao, toàn bộ quá trình Diệp Thương Ngôn và cô đan xen ngón tay, cô lại không thấy chán ghét.
Nhưng máy quay ở hiện trường, đã quay thật rõ cảnh bọn họ nắm chặt tay nhau.
Sự dịu dàng đó, rõ ràng khiến tất cả mọi người phải ghen tị.
Diệp Thương Ngôn dắt tay An Hạnh Nhi đi về phía sân khấu.
Lúc này, toàn bộ hiện trường vang lên tràng pháo tay vang dội.
Nói chung là ai cũng thật sự bị hôn lễ này làm cho kinh ngạc, chỉ có thể dùng tràng pháo tay này để biểu đạt đáy lòng mình.
An Hạnh Nhi đi theo Diệp Thương Ngôn ra khỏi phòng khách của bữa tiệc.
Đúng lúc An Hạnh Nhi nghĩ là cô sẽ đi theo Diệp Thương Ngôn để thay đồ cưới thành quần áo lịch sự để đi mời rượu quna khách. Nhưng An Hạnh Nhi đã ngạc nhiên khi phát hiện rằng cô đã bị đưa ra khỏi khách sạn.
Ở cửa, có một chiếc Rolls-Royce đang đậu ở đó.
Quản gia của Diệp Thương Ngôn là chú Hựu đang mặc tây trang màu đen và đôi bao tay màu trắng, đang đứng cung kính ở đó.
Thấy bọn họ xuất hiện, vội vàng mở cửa xe cho bọn họ, rất tôn kính nói: "Cậu chủ, phu nhân."
Phu nhân...
Tại sao lại cảm thấy có chút, không thể tin được.
Cô thật sự kết hôn… cùng Diệp Thương Ngôn rồi.
Cứ như vậy mà kết hôn rồi.
Cô điều chỉnh cảm xúc, với sự giúp đỡ của Diệp Thương Ngôn, cô mới ngồi vào trong chiếc xe nhỏ được.
Bởi vì quần áo thật sự quá lộng lẫy, làn váy quá dài, khi cô đang cố gắng kéo làn váy lên xe, thì thấy chú Hựu tiến đến cung kính chuẩn bị giúp cô. Cô đang muốn nói “Không cần” thì Diệp Thương Ngôn đã ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nghiêm túc giúp đỡ An Hạnh Nhi sửa sang lại làn váy đỏ thẫm của cô...
Xem ra.
Lúc đó không chỉ một mình An Hạnh Nhi cảm thấy kinh ngạc.
Còn có chú Hựu đang đứng bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
Dường như ông đã hít một hơi thật sâu và nhắm một con mắt lại, mới thật sự dám tin cảnh tượng trước mắt mình.
Mới thật sự dám tin, cậu chủ luôn không đến gần phụ nữ nhà ông, lại dụng tâm đối xử với một người phụ nữ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.