Tư Ngưng Hạ miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô. Nàng cảm thấy chính mình nghe được một chuyện gì đó rất kì lạ. Lãnh Thính Nhiên điên rồi sao? Hay là nàng điên rồi? "Có thể không?" Lãnh Thính Nhiên lại hỏi một câu, Tư Ngưng Hạ mới hoàn hồn, bừng tỉnh, nhưng vẫn không thể tin được hồ nghi mà nhìn cô. "Cô làm sao mà tự nhiên lại muốn ở bên tôi?" Lãnh Thính Nhiên bị nhìn đến ngượng ngùng, ánh mắt ngước lên "Vì cô đã giúp tôi, không phải sao?" "..." Trước kia nàng cũng giúp cô, cũng không thấy cô đưa ra ý kiến muốn cùng nàng ở bên nhau. Nếu đời trước cô cũng lùi một bước như vậy, thì chẳng phải hai người đã không phải đi đến kết cục ngày hôm nay hay sao? Tư Ngưng Hạ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nàng có chút khiếp sợ, lại có chút không thể tin nổi, đây là lời mà Lãnh Thính Nhiên có thể tự mình nói ra ư? Chẳng lẽ là do nàng chủ động xóa bỏ hiệp ước, cô ấy cảm động nên mới sinh ra hảo cảm với nàng? Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng này, dù sao thì kiếp trước nàng vẫn luôn lấy chuyện hợp đồng và bệnh tình của mẹ Lãnh ra để uy hiếp cô, cũng khó trách cô căm ghét nàng. Kiếp trước... Tư Ngưng Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm, "Lần trước tôi nói rồi, khi nào cô có tiền thì trả, không thì thôi." "Tôi không thích thiếu nợ người khác." Lãnh Thính Nhiên nói, "Cô vay tiền cho tôi, mẹ tôi đã được chữa bệnh, thật lòng tôi rất cảm kích cô. Tôi biết tiền có thể dễ dàng kiếm lại để trả, nhưng nhân tình thì không dễ như vậy. Tôi thừa nhận lúc trước có cái nhìn không tốt với cô, tôi rất xin lỗi." Tư Ngưng Hạ hết hồn chim én, nàng muốn nhào lên lột bỏ lớp mặt nạ quân tử kia của Lãnh Thính Nhiên. Nàng không thể tin ấy là Lãnh Thính Nhiên mà nàng quen biết, hành động của cô bây giờ thật quá quỷ dị. Còn có, tình cảm của nàng và Khuất Ngữ? Biểu tình thất thố của Tư Ngưng Hạ kiếp trước Lãnh Thính Nhiên đã từng thấy qua không ít, nhưng hiện tại tình huống không giống nhau, nàng nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, "Thôi chuyện đó nói sau đi, tôi đi trước." Lãnh Thính Nhiên không lên tiếng, nhìn nàng biến mất ở phía sau cửa, ánh mắt cô thâm trầm. Cô hít thở một lúc cho trấn tỉnh lại, cũng nhấc chân rời đi. Trong khi đang ra cổng thì vô tình cô nhìn thấy Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ đang vui vẻ chuyện trò gì đó, cô nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đi né sang hướng khác, đến thẳng bệnh viện. Tư Ngưng Hạ như cảm nhận được, nàng bất chợt quay đầu lại, vừa lúc thấy bóng lưng cao gầy của Lãnh Thính Nhiên. "Cậu nhìn gì vậy?" Khuất Ngữ cũng quay đầu, nhưng lúc ấy Lãnh Thính Nhiên đã đi khuất. "Không có gì đâu." Khuất Ngữ không hỏi nhiều, ra vẻ tùy ý hỏi "Đúng rồi, hồi nãy Lãnh Thính Nhiên tìm cậu chi vậy?" Tư Ngưng Hạ chợt cứng cả người, giả vờ cười nói "Không có chuyện gì hết á." "Mẹ cô ấy sao rồi?" "Nghe nói cuộc phẫu thuật rất thành công, cô ấy xin lỗi mình vì mấy ngày nay thái độ đối với mình không tốt." Ngữ khí của Tư Ngưng Hạ mang theo một chút tư vị châm chọc. Khuất Ngữ bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt nghiêm túc, thấp giọng gọi "Ngưng Hạ." "Hả?" Tư Ngưng Hạ bị bộ dạng nghiêm túc của cô dọa sợ, đôi mắt chớp chớp "Có chuyện gì sao?" "Cậu nói thật cho mình biết, cậu và Lãnh Thính Nhiên chia tay thật hả?" Vấn đề trực tiếp lại sắc bén, thân thể Tư Ngưng Hạ càng thêm cứng đờ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nàng không nghĩ tới đột nhiên Khuất Ngữ lại muốn hỏi đến chuyện này. Nàng ngây người ước chừng khoảng nửa phút, gật đầu "Ừ." Nói là tan vỡ, thật ra đã trải qua nhiều năm như vậy, tình cảm sao có thể nói buông thì thực sự có thể buông sao? Tư Ngưng Hạ rũ mắt, vừa lúc bỏ qua ánh mắt xẹt qua của Khuất Ngữ, cô có chút vui sướng. Khuất Ngữ biểu tình vui vẻ, trái tim lại thình thịch đập nhanh "Vậy, cậu có muốn cùng mình hẹn hò không?" "..." Tư Ngưng Hạ đầu óc bị treo máy. Lãnh Thính Nhiên hành xử kì lạ không tính, đến cả Khuất Ngữ cũng có vấn đề là thế nào? Hôm nay là ngày mấy, sao mà cả đám người đều trở nên kỳ quái vậy? Khuất Ngữ cố giữ hơi thở ổn định, cô đã sẵn sàng nghe lời từ chối. Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, Tư Ngưng Hạ đừng như trời trồng, chỉ có đôi mắt nàng đôi lúc chớp chớp mới khiến người ta không nghĩ nàng là tượng đá, thật lâu nàng mới thốt lên một tiếng "Cái gì?" Khuất Ngữ cười phụt một tiếng, thân mật mà xoa xoa đỉnh đầu nàng, "Thôi đừng nghĩ tới nữa." Tư Ngưng Hạ hoàn hồn trong nụ cười tươi rói của Khuất Ngữ, biết chính mình mới bị đùa cợt, sắc mặt đỏ lên. Nàng còn tưởng là sự thật. Nàng mím môi, trong lòng thật nhẹ nhàng thở ra. Khuất Ngữ chuyển sang chủ đề khác, hỏi "Cuối tuần này cậu đã tính đi chỗ nào để chơi chưa?" Tư Ngưng Hạ mới cùng Lãnh Thính Nhiên chia tay. Bây giờ cô lại đột nhiên mở miệng nói muốn cùng nàng hẹn hò, nếu cứ thừa nước đục thả câu như này thì rõ ràng là rất dễ bị từ chối. Cô tự nói với chính mình phải chờ một thời gian đã, hiện tại không phải là thời điểm tốt. "Không biết nữa. Chắc là ở lì trong nhà thôi." Tư Ngưng Hạ nói. Khuất Ngữ "Lần trước cậu đột nhiên bị bệnh không đi được, không phải muốn lần khác đi sao? Hay là ngày mai đi luôn đi?" Tư Ngưng Hạ hỏi lại "Cậu muốn đi chỗ nào?" "Đi dã ngoại ăn cơm, sẵn tiện phơi nắng một xíu." Tư Ngưng Hạ khóe miệng hơi run rẩy "Thời tiết như này á? Phơi nắng á?" Chỉ sợ vừa ló dạng đã bị phơi thành khô mực. Khuất Ngữ che miệng cười "Vậy đi biển được không?" Cũng y chang đi phơi nắng chứ khác gì. Tư Ngưng Hạ lắc đầu nói "Thôi thà ở nhà đọc sách còn hơn." "Ở nhà buồn chán lắm." Trước kia nếu như nàng không muốn ở nhà thì nàng sẽ đi tìm Lãnh Thính Nhiên. Hiện tại thì nàng cũng không có gì để làm, cũng không muốn đi ra ngoài chơi, thôi chắc ở nhà với gia đình vậy. Khuất Ngữ chủ động giao quyền cho nàng "Vậy cậu muốn làm gì? Mình thì sao cũng được." "Mình muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh, thoải mái, thích hợp với cái thời tiết này." "Nghe cậu nói thì hay là mình đi thư viện đi. Ở trong đó còn có máy điều hòa." Khuất Ngữ nói giỡn, không nghĩ tới Tư Ngưng Hạ lại tán đồng, nói "Cái này được á." Khuất Ngữ "..." Cô nhớ rõ hình như Tư Ngưng Hạ không có thích đọc sách đến vậy thì phải. "Hừm, vậy ngày mai gặp." Khuất Ngữ nghẹn lời, nhắc nhở nói "Không phải chúng ta hẹn trưa nay cùng nhau ăn cơm sao?" Tư Ngưng Hạ tủm tỉm cười nói "Sao mà cậu lại dễ gạt như vậy nhỉ? Đi thôi." Đột nhiên bị trêu, Khuất Ngữ không kịp phòng ngừa có chút sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần thì trong lòng có chút ngọt ngào. Cái này chứng minh Tư Ngưng Hạ có thể ở trước mặt cô bày ra bộ mặt chân thật, có thể đối với cô mở rộng cửa lòng. Đây là một bắt đầu tốt. Khóe môi Khuất Ngữ cong cong, cô nhanh chân đuổi theo sau Tư Ngưng Hạ "Hình như chúng ta còn chưa quyết định sẽ ăn cái gì." Tư Ngưng Hạ nói "Mình muốn ăn mì sợi." "Hay bây giờ mình đi ăn thử quán Nhật được không?" "Vậy cũng được." Ở gần trường học có một khu phố ăn uống đã lâu đời, ban ngày thì có vẻ vắng lặng nhưng buổi tối nhất định sẽ tấp nập người qua lại, thứ Bảy thì lại càng đông đúc. Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ ở lầu hai một tòa nhà trong khu đó tìm được một quán ăn vừa ý. Khuất Ngữ săn sóc chọn ngay một bát mì thịt heo hầm nổi tiếng nhất của quán cho Tư Ngưng Hạ, bản thân thì gọi một bát cơm chiên trứng. Sau đó thì gọi thêm hai món tráng miệng và hai ly rượu sake. Rất nhanh rượu đã được mang lên. Khuất Ngữ giơ ly lên ngửi ngửi, "Mùi không hăng lắm, cậu nếm thử xem." "Ờ." Rượu nồng độ cao hơn nàng cũng đã từng uống qua, loại này nhắm chừng còn chưa tới mười độ, vốn dĩ nàng không hề nghi ngại gì. Chỉ là nàng không định kiếp này sẽ đi và con đường làm sâu rượu, nàng chỉ nhấp môi một chút rồi thôi. "Cậu không thích à?" Tư Ngưng Hạ cười cười "Không sao, không đến nỗi tệ." "Loại rượu này cũng không cay lắm, hay là cậu sợ uống rượu vào rồi loạn tính?" Khuất Ngữ đùa giỡn nói, trong ánh mắt lại mơ hồ mang vẻ ám chỉ, gắt gao nhìn Tư Ngưng Hạ. "Gì chứ... Say rượu loạn tính á hả?" Tự nhiên sao lại nghĩ đến cái này? Tư Ngưng Hạ trong nhất thời không phản ứng lại. Khuất Ngữ chỉ cười, không đáp lời. Lúc này canh đậu hũ hai người gọi đã được bưng lên, tạm thời giải tỏa bầu không khí xấu hổ. Khuất Ngữ múc canh cho nàng. Giữa trưa trong quán cũng không có bao nhiêu khách, thức ăn rất mau chóng được phục vụ, thịt heo nướng cũng nhanh được dọn ra, trên vỉ nướng vẫn còn âm thanh xèo xèo. Mì sợi và cơm chiên trứng là món chính, được bưng ra sau. Cơm nước xong xuôi, hai người ra khỏi quán khi trời cũng ngả về chiều. Tư Ngưng Hạ nói: "Mình phải về nhà rồi." "Ừ." Khuất Ngữ gật đầu. Sau khi từ biệt Khuất Ngữ, Tư Ngưng Hạ không có lập tức về nhà mà đến dưới lầu công ty của gia đình. Thế nhưng bảo vệ không cho nàng vào, không còn cách nào, nàng đành phải móc di động ra gọi cho Tư Bác Hạ. Tư Bác Hạ rất nhanh đã xuống đến sảnh lớn đón em gái, anh vận một bộ tây trang màu đen vô cùng soái khí. Tư Ngưng Hạ vẫy vẫy tay với anh, gọi một tiếng "Anh!" Bây giờ thì mọi người mới biết nàng là nhị tiểu thư Tư gia, những người lúc nãy không cho nàng lên lầu mặt mũi trắng toát. Tư Ngưng Hạ cũng không có ý định làm khó họ. Đây là công ty của gia đình nàng, họ chỉ làm đúng chức trách thôi mà. "Sao em lại đến đây vậy?" "Đến để kiểm tra anh làm việc thế nào." Tư Ngưng Hạ thân mật khoác lấy tay anh, giọng giả vờ nghiêm túc nói. Tư Bác Hạ liếc mắt nhìn nàng một chút. Thấy đương sự không nói lời nào, nàng lên tiếng: "Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?" Sau khi trọng sinh, ba và anh hai ngày nào cũng bận rộn công việc, gia đình bọn họ cũng không có được mấy lần ăn cơm tối đông đủ với nhau. "Cái này em phải hỏi ba á." Tư Ngưng Hạ chép chép miệng, thức thời nói sang chuyện khác, "Em nghe mẹ nói anh đang tìm chị dâu cho em phải không?" "Ui trời, chuyện công tác quan trọng, em đừng có mà nói bừa." Tư Ngưng Hạ vẻ mặt ghét bỏ, "Em đang quan tâm chuyện quan trọng nhất cuộc đời của anh đó." Tư Bác Hạ nói, "Anh trai em ưu tú như vậy, còn cần em phải lo lắng anh ế vợ hay sao?" "Á à, tự nhiên em phát hiện ra, anh hai em thì ra không biết xấu hổ như vậy." "Rốt cuộc em có tin anh hay không đây?" Tư Bác Hạ chiều chuộng mà nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng. Tư Ngưng Hạ cứu cái mũi của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, nhỏ giọng lẩm bẩm "Ai mà tin nổi anh." Hai anh em họ trò chuyện to nhỏ một hồi, vừa đi vừa nói, vô cùng rôm rả. Tư Ngưng Hạ hẹn Khuất Ngữ ở thư viện, cuối tuần có không ít người đến đây, ai nấy trông đều bận rộn. Khuất Ngữ ngoại hình xinh đẹp, trong đám đông không khó để nhận ra cô, Tư Ngưng Hạ chỉ cần liếc nhìn một lượt đã dễ dàng tìm được. Khuất Ngữ đưa cho Tư Ngưng Hạ một hộp sữa, Tư Ngưng Hạ nhận lấy rồi cảm ơn một tiếng. Sở thích của nàng và Khuất Ngữ không giống nhau, hai người tách nhau ra ở tầng một, hẹn lát nữa tìm được sách muốn đọc rồi thì sẽ gặp nhau ở tầng năm. Tư Ngưng Hạ đi thẳng lên tầng sáu, ở khu văn học thả chậm bước chân. Nàng ngoài ý muốn nhìn thấy Lãnh Thính Nhiên. Lãnh Thính Nhiên đang tùy ý ngồi trên sàn, trong tay cầm lấy một quyển sách y học, hình như là liên quan đến hộ lý, cô ấy vừa đọc vừa viết tốc ký vào sổ tay, ngay bên cạnh còn một quyển sách khác đang đọc dở. "Tình cờ vậy?" Lãnh Thính Nhiên chủ động chào hỏi. Tư Ngưng Hạ sửng sốt, nàng lãnh đạm mà ừ một tiếng, tay tùy tiện lấy một quyển sách tên "Nhà giam" trên kệ. "Cô không đi chăm sóc mẹ cô sao?" Tư Ngưng Hạ từ trên nhìn xuống, hỏi cô. "Trưa nay đi, lát nữa tôi phải về nhà nấu cơm." "Ừm." Không hổ là sinh viên xuất sắc, so với người bình thường, cô ấy nỗ lực hơn rất nhiều. Lãnh Thính Nhiên hỏi "Cô đi cùng Khuất Ngữ sao?" "Ừ." Tư Ngưng Hạ không hề khách sáo, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô, chỉ đáp một tiếng thì trực tiếp quay đầu rời đi. Lãnh Thính Nhiên nhìn bóng dáng của Tư Ngưng Hạ, nhẹ nhàng khép sách lại, cầm quyển sách ở trên sàn lên, đăng kí mượn sách xong thì cô cũng rời khỏi thư viện. Cô đi thang máy xuống tầng trệt rồi đến trạm xe buýt đón xe. Đột nhiên điện thoại di động trong túi xách reo lên, cô lấy ra, bắt máy. "Alo dì?" "Con đang ở đâu vậy?" Lãnh Thính Nhiên trời sinh đạm nhạt, mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm, lúc giao tiếp với người khác hầu như chỉ có một vẻ mặt, ngữ khí thì lạnh lùng xa lạ "Con mới từ thư viện ra, có chuyện gì sao ạ?" "Chuyện lớn rồi." Sau đó âm thanh từ bên kia đầu dây bỗng chợt lớn hơn, cô nghe được rằng "Dì nghe bên đoàn phim A đang muốn tìm một người đóng vai nữ phụ, nhiều đất diễn, tiền cát-xê cũng khá. Dì giới thiệu con cho họ, con đi thử vai đi." Lãnh Thính Nhiên lắc đầu "Con nói rồi, con không thích hợp đâu." "Con nghe dì nói đã, khí chất bên ngoài của con rất là hợp với vai diễn này, tựa như phượng hoàng cao quý vậy á, lời thoại cũng..." "Con không đi đâu." Lãnh Thính Nhiên trực tiếp ngắt lời dì, "Xe tới rồi, con cúp máy đây." "Tiểu Nhiên, con..." Lãnh Thính Nhiên không nói gì trực tiếp cúp máy, đem điện thoại ném lại vào trong túi rồi leo lên xe buýt, đi đến dãy ghế cuối cùng ngồi xuống, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa nhà - trường - bệnh viện khiến cô mệt bở hơi tai, sức lực toàn thân như đang bị rút cạn, cô căn bản không còn thời gian cho việc gì khác. Di động lại reo lên. Cô hít một hơi, bất đắc dĩ, cô không muốn nghe điện thoại. Di động reo một hồi lâu, Lãnh Thính Nhiên không chịu nổi thì bắt máy, cô liền nói trước "Con thực sự rất mệt, con muốn nghỉ ngơi, diễn xuất không thích hợp với con đâu." "Trời phú cho con gương mặt trắng trẻo hút mắt như vậy mà không chịu theo nghề diễn thì phí của trời lắm. Không phải bây giờ con nghỉ hết mấy chỗ làm thêm rồi sao? Sau này tiền viện phí của mẹ con con lấy tiền ở đâu mà trả? Rồi học phí của năm sau nữa, con tính đường nào được? Con đừng có mơ ba con sẽ giúp con. Mẹ con bệnh tới như vậy rồi hắn còn không thèm liếc nhìn hai mẹ con nữa thì đừng hòng hắn cho con xu nào. Công việc này sẽ giúp con kiếm được tiền, nghe lời dì đi con, đi thử xem sao đi mà." Dương Thanh Ngọc nói mỗi một câu đều khiến cô không thể nào phản bác lại được, đại não cô vô thức nghĩ đến Tư Ngưng Hạ. Cô còn nợ Tư Ngưng Hạ hơn năm mươi vạn, với mấy công việc bán thời gian hiện tại thì mỗi giờ cô chỉ kiếm được ba mươi đồng, không biết ngày tháng năm nào cô mới có thể trả hết nợ cho nàng được. Hôm qua cô còn tự thề với mình phải kiếm được nhiều tiền hơn, hiện tại trước mắt cô dường như đi vào đường cùng rồi, một đồng cũng kiếm không nổi. Nếu như được trúng tuyển, cô sẽ có công việc và thu nhập đáng kể, những khó khăn trước mắt sẽ được giải quyết dễ dàng. Trước sức hút của những điều kiện kia, cô thừa nhận bản thân đang vô cùng dao động. Cô nói "Con phải trở về nấu cơm, lát nữa phải đến bệnh viện." "Không sao, khoảng chiều chiều, con mang cơm cho mẹ xong rồi về tắm rửa sạch sẽ rồi đến chỗ dì, dì đưa con đi." Dương Thanh Ngọc làm quản lý đã nhiều năm, đã từng hợp tác với không ít đoàn phim, giao thiệp với không ít người có tiếng tăm, trong giới giải trí cũng có chút chỗ đứng. Dì ấy vẫn luôn muốn đưa cô vào giới giải trí nhưng cô vẫn luôn không có hứng thú, đã từng từ chối dì ấy vô số lần. Lãnh Thính Nhiên trầm mặc thật lâu, đầu bên kia cũng không hối thúc cô. Qua một lát sau, Lãnh Thính Nhiên chậm rãi nói "Dì gửi cho con địa chỉ đi." "Được được, vậy dì cúp máy đây." Thấy cô đồng ý, ngữ khí của Dương Thanh Ngọc không giấu nổi niềm vui. Lãnh Thính Nhiên cúp máy, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trong lòng phức tạp ngàn vạn cảm xúc. Cô lại nghĩ đến Tư Ngưng Hạ. Hiệp ước trước kia, Tư Ngưng Hạ vẫn luôn dính lấy cô, cô vẫn luôn chán ghét không muốn nhìn thấy nàng. Rồi bỗng một ngày Tư Ngưng Hạ mệt mỏi muốn dừng, nàng không còn quấn lấy cô nữa thì trong lòng cô lại không thoải mái. Phải chăng có một người theo đuổi mình đã lâu đột nhiên không theo nữa nên cô cảm thấy không quen ư?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]