Tư Ngưng Hạ miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô. Nàng cảm thấy chính mình nghe được một chuyện gì đó rất kì lạ. Lãnh Thính Nhiên điên rồi sao? Hay là nàng điên rồi?
"Có thể không?" Lãnh Thính Nhiên lại hỏi một câu, Tư Ngưng Hạ mới hoàn hồn, bừng tỉnh, nhưng vẫn không thể tin được hồ nghi mà nhìn cô.
"Cô làm sao mà tự nhiên lại muốn ở bên tôi?"
Lãnh Thính Nhiên bị nhìn đến ngượng ngùng, ánh mắt ngước lên "Vì cô đã giúp tôi, không phải sao?"
"..." Trước kia nàng cũng giúp cô, cũng không thấy cô đưa ra ý kiến muốn cùng nàng ở bên nhau. Nếu đời trước cô cũng lùi một bước như vậy, thì chẳng phải hai người đã không phải đi đến kết cục ngày hôm nay hay sao?
Tư Ngưng Hạ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nàng có chút khiếp sợ, lại có chút không thể tin nổi, đây là lời mà Lãnh Thính Nhiên có thể tự mình nói ra ư?
Chẳng lẽ là do nàng chủ động xóa bỏ hiệp ước, cô ấy cảm động nên mới sinh ra hảo cảm với nàng?
Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng này, dù sao thì kiếp trước nàng vẫn luôn lấy chuyện hợp đồng và bệnh tình của mẹ Lãnh ra để uy hiếp cô, cũng khó trách cô căm ghét nàng.
Kiếp trước...
Tư Ngưng Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm, "Lần trước tôi nói rồi, khi nào cô có tiền thì trả, không thì thôi."
"Tôi không thích thiếu nợ người khác." Lãnh Thính Nhiên nói, "Cô vay tiền cho tôi, mẹ tôi đã được chữa bệnh, thật lòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-cung-ban-gai-cu-ket-hon/243174/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.