Từ rạp phim đi ra, tâm tình Tư Ngưng Hạ phức tạp. Nàng phát hiện dẫu cho đi đâu, làm gì cũng sẽ nhớ đến những tháng ngày đó cùng Lãnh Thính Nhiên. Năm năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, bất kể làm gì thì nàng và cô ta cũng đã trải qua cùng nhau, chỉ là tình yêu ấy của cô ta, nàng chưa từng có được.
Nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình hồi lâu, cố nén cảm giác bi thương khó chịu đang cuồn cuộn nổi lên trong lòng.
“Xem xong bộ phim này thì cậu có cảm giác thế nào?” Khuất Ngữ hỏi.
Tư Ngưng Hạ thoát ra khỏi mớ bòng bong trong đầu, cười nói: “Cũng không tệ, chỉ là cảm thấy tình yêu thật phức tạp.”
Khuất Ngữ nói: “Thật ra cũng không phức tạp đâu, chỉ cần đôi bên tin tưởng nhau, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết. Giống như Nhược Lan, cô ấy tin tưởng Lưu Quân đến như vậy, chẳng phải sau cùng cả hai lại hạnh phúc bên nhau sao?”
Tư Ngưng Hạ trầm mặc không nói, lại suy nghĩ đến tình cảnh của mình và Lãnh Thính Nhiên. Nàng cười cười, nói: “Ừ, nếu khi yêu ai cũng lý trí được như vậy thì hay quá.”
Khuất Ngữ đầy thâm tình, nghiêm túc nói: “Mình sẽ như vậy.”
Tư Ngưng Hạ ngẩn ra giây lát, có cảm giác dường như Khuất Ngữ là đang nói với mình. Nàng giả vờ ho nhẹ một tiếng, tươi cười điềm tĩnh nói: “Khuất Ngữ tốt như vậy sao? Mình tin cậu vậy.”
“À thì…”
“Ôi đã đến giờ này rồi sao? Mình có hứa với mẹ phải về nhà ăn cơm tối.” Tư Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-toi-cung-ban-gai-cu-ket-hon/243168/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.