Cơn bão giống như dự báo thời tiết đã nói, thứ 6 đã tan được kha khá rồi.
Sau khi bão tan, Lục Áo đặc biệt đến nhà Lâm Tê Nham một chuyến, xem thử bà nội của cậu ấy có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.
Bà cụ cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhà cửa được bà dọn dẹp ngay ngắn đâu vào đó.
Lục Áo đi qua kiểm tra thử, trong nhà mọi thứ đều ổn, chỉ là phần mái của phòng tạp vật bị bão thổi bay mất vài miếng ngói, cậu phải leo lên sửa lại.
Lục Áo lấy cái thang ra leo lên phần mái.
Bà cụ ở bên cạnh vừa vịn cái thang vừa căng thẳng, "Tiểu Lục à, con cẩn thận chút đó."
"Dạ." Lục Áo đáp.
Bà cụ lại hỏi: "Ở trên đó có nhiều ngói vụn lắm phải không con?"
"Dạ không nhiều ạ, chỉ vài mảnh thôi." Lục Áo nói, "Có lẽ bình thường có mèo leo qua leo lại làm vỡ mảnh ngói."
"Ài, cũng có thể. Mèo nhà bà mấy hôm trước còn leo lên đó bắt chuột, bà ở trong phòng còn nghe tiếng nó bì lì bà lằng, có lẽ mảnh ngói bị vỡ lúc đó."
"Dạ." Lục Áo lấy mảnh ngói vỡ bỏ sang một bên, thuận tiện bóc mảnh ngói bên mái hiên qua lắp tạm.
"Mảnh ngói này không dùng được nữa rồi, con coi thử có ai đang ở trấn trên nhờ họ mang theo chút về."
Bà cụ nói xong liền từ trong túi quần ẩn lấy ra chút tiền, "Con hỏi dùm bà nhé, bà trả tiền lại cho con." (kiểu túi mà may ở mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/3385937/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.