Thực ra Lục Áo cũng khá sĩ diện.
Bỗng nhiên bị Tống Châu nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng cậu có chút xấu hỗ và buồn bực.
Cậu cố gắng ra vẻ như không có việc gì, đặt con cá trên đá ngầm, xoa xoa cái miệng mỏi nhừ, ồm ồm, "Chuyện của anh giải quyết xong rồi?"
"Xong rồi, có thể nghỉ một khoảng thời gian." Tống Châu nhịn cười quay lưng lại, "Cậu mặc đồ trước đi, chúng ta về nhà?"
Lục Áo biến về hình người trong nước, lên bờ mặc quần áo, mặc xong mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, "Đợi một chút để tôi nói người ta không cần đến đón trước đã."
Lục Áo gọi điện thoại cho anh Bảo.
Anh Bảo bắt máy, rất ngại ngùng nói:"Ài, cậu đợi thêm 1 xíu nha, chiều nay thu lưới trễ hơn bình thường 1 chút, làm lỡ thời gian, chờ thu luôn tấm lưới cuối cùng này chúng tôi sẽ đến đón cậu."
"Không sao." Lục Áo nói:" Tôi có người qua đi ngang qua đây, tôi sẽ về cùng anh ta, anh chị không cần tới đón.''
"Cũng được cũng được, thật ngại quá." Anh Bảo nói, "Lần sau cậu tìm tôi, tôi nhất định sẽ không quên mất."
"Không sao, hôm nay vẫn rất cảm ơn hai người, vậy tôi về trước đây."
Lục Áo nói chuyện với anh Bảo xong, Tống Châu trực tiếp dẫn cậu về nhà.
Cá mao thường cậu bắt vẫn còn sống, cậu bỏ cá vào trong cái chậu gỗ to, từ trong tủ lạnh lấy ra 1 lượng lớn đá bào đắp lên, Tống Châu cũng hỗ trợ tạo thêm đá bào.
Lớp đá bào lạnh bao trùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/337269/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.