Hiệu suất làm việc của cảnh sát thực sự quá nhanh, trong lòng Lục Áo biết hơn phân nửa là do Tống Châu làm.
Khi cậu về nhà, Tống Châu đang đọc sách trong sân.
Tâm tình Lục Áo có chút phức tạp, cậu ngồi đối diện anh, uống một ngụm trà, mở miệng nói:" Hôm nay em nghe cảnh sát Diệp thụ lý vụ án của em nói rằng Liêu Hòa Khang đã bị bắt."
Tống Châu cũng có phần bất ngờ, nghe vậy liền buông sách xuống, "Nhanh vậy sao?"
"Là do người bên anh ra tay sao?"
"Anh không bảo bọn họ nhúng tay vào, tên đó gần đây đã lừa gạt đôi vợ chồng già, anh bảo cấp dưới để ý một chút, khi cần thiết sẽ lập tức báo cảnh sát, không nghĩ tới gã nhanh như vậy đã sa lưới."
Tống Châu suy nghĩ, "Anh đoán chắc không phải người bên anh, để anh hỏi thử."
Nói xong anh lấy điện thoại ra gọi hỏi Hữu Lê.
Giọng nói của Hữu Lê rất nhanh đã truyền đến, "Chuyện này không phải do người bên ta làm đâu, người của bên ta vốn định để gã lừa thêm vài người nữa, đợi khi sắp thành công sẽ cung cấp bằng chứng cho cảnh sát để gã bị phán tội nặng hơn, nào ngờ có người đúng lúc phát hiện ra gã nên báo cảnh sát trước chúng ta."
"Trùng hợp vậy sao?"
"Đúng vậy, từ bằng chứng của người kia cho thấy thằng khốn ấy nhiều lắm bị phán 15 năm. Chúng ta vốn định đợi gã làm thêm mấy vụ rồi báo như thế sẽ khiến gã bị phán ngồi tù chung thân." Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/3331743/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.