Ngày hôm sau Lục Áo đưa Cát Nhiễm Châu về nhà, tiện thể đi một chuyến thành phố Kiềm Vĩnh.
Hai người vừa hay cùng đường.
Lần này Cát Nhiễm Châu về, Tống Châu và Lục Áo đã chuẩn bị rất nhiều bao lớn bao nhỏ nhét đến vali của cậu ta như sắp nổ.
Trong đó có hơn 5kg thịt mực nhét trong vali nặng trĩu.
Vali này lúc kéo thì không có cảm giác, khi bọn họ nhấc nó lên tàu hoả mới cảm thấy cực kỳ khó.
Cát Nhiễm Châu nhớ tới thịt mực trong vali, nhỏ giọng hỏi: "Thịt mực thật không thể cho người ta sao?"
Lục Áo hỏi: "Khi cậu ăn không cảm nhận được có gì khác thường sao?"
"Hả? Tôi chỉ cảm thấy mấy ngày này tinh thần và thể lực vô cùng tốt, ăn ngon uống tốt, ngủ cũng rất thoải mái, nhưng mà đây chẳng phải do đi du lịch giải khuây sao? Thật sự có liên quan đến thịt mực à?"
"Không phải vì thịt mực, mà là thứ khác." Lục Áo nhỏ giọng nói, "Cậu cứ xem nó như một loại thuốc đặc biệt bổ là được, đừng có khờ khờ chia cho người khác, cũng đừng có nói ra. Khi về đến nơi cậu nói với chú và dì một tiếng."
Lục Áo nói vậy Cát Nhiễm Châu liền căng thẳng, cậu ta gật đầu như gà mổ thóc, "Té ra là vậy, trước đó khi anh Tống đóng gói, tôi nào dám hỏi."
Lục Áo nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Quên mất hỏi cậu, chẳng phải Tống Châu rất dịu dàng sao? Sao tôi cảm thấy cậu có vẻ sợ anh ấy?"
"Khụ, này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/2875473/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.