Bào ngư bám trên tảng đá, vỏ ngoài màu nâu xám khá giống với màu của tảng đá, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhận ra sự tồn tại của nó. 
Lục Áo đạp nước lặn xuống, đối trọng trên người đã giúp cậu đỡ tốn nhiều hơi sức. 
Một lát sau, cậu đã lặn xuống đáy biển, dùng móc sắt để bắt bào ngư. 
Khi bào ngư bám trên đá nham thạch sẽ hút rất chặt, nếu như không có dụng cụ chuyên dùng, người bình thường tuyệt đối không thể moi móc chúng ra được. 
Lục Áo đứng trước tảng đá, dùng móc sắt cạy, chỉ cần hơi dùng sức thành công, trên cơ bản là một lần cạy sẽ được 1 con. 
Vùng biển này có vẻ đã lâu không có người đến bắt bào ngư, bào ngư nơi đây con nào cũng có kích thước khá to. 
Lục Áo cạy được 2 con, sau khi so sánh, 2 con này đều to bằng nửa lòng bàn tay của cậu, chất thịt đầy đặn, về trọng lượng thì đại khái bắt chừng 5-6 con sẽ gom đủ nửa kg. 
Bào ngư hoang dã có kích thước như thế này đã là rất to rồi. 
Lục Áo bơi dọc theo tảng đá, cạy thêm 4-5 con nữa thì bơi lên để đổi hơi. 
Lâm Cống Thương bọn họ cũng đang đổi hơi. 
Thấy Lục Áo, Lâm Cống Thương hưng phấn mà hô to, "Lục Áo, cậu bắt được bao nhiêu con? Tôi bắt được 3 con rồi nè, con nào cũng to hết." 
Nói rồi cậu ta giơ con bào ngư trong tay lên cho Lục Áo xem. 
Lục Áo đưa tay đi lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/2875462/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.