Cùng lúc đó, tại Tân Lục Châu xa xôi.
Tại một viện nào nó, Tống Châu đang cắm bút vào ống đựng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông bắc, trong mắt toát ra ý cười.
Anh trông thấy, trên con thuyền ở vùng biển hải ngoại nào đó, đang có một cơn mưa bất thường.
Lục Áo bên dưới mành mưa, trong biểu cảm khoan khoái mang theo chút đắc ý.
Khi anh đang muốn thu hồi ánh mắt, ngoài cửa một người đàn ông khôi ngô đi vào, vừa khéo đụng phải ánh mắt của anh, bộ dạng sợ hãi nói, "Một mình anh ở đây cười cái gì?"
"Không gì. Tìm tôi có chuyện?"
"Không, chỉ là phòng bếp vừa được đưa tới vài miếng thịt thăn, tôi tính chuẩn bị bữa khuya, muốn hỏi xem có cần chuẩn bị nhiều thêm 1 phần cho anh?"
"Hôm nay không cần."
"Ải, sao lại không cần." Người đàn nhướng mày, "Hôm nay không cần đem thức ăn về cho bạn nhỏ của anh ăn sao?"
"Bạn nhỏ đi vắng rồi."
Người đàn ông cười trên nỗi đau của người khác, "Ôi trời, tôi nói sao mà gần đây anh lại thường xuyên tăng ca tăng tới khuya như vậy, té ra cho dù có về cũng là phòng không gối chiếc?"
Tống Châu liếc mắt nhìn anh ta, "Rảnh rỗi vậy à, khe nứt của giới môn đã vá xong chưa?"
Người đàn ông vội giơ tay đầu hàng, "Được được được, tôi không nói nữa. Giới môn mà dễ vá như vậy thì còn gì gọi là giới môn?"
Tống Châu lại không nói gì, chỉ nói: "Cậu nên để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/2875387/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.