Tại một viện nào nó, Tống Châu đang cắm bút vào ống đựng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông bắc, trong mắt toát ra ý cười.
Anh trông thấy, trên con thuyền ở vùng biển hải ngoại nào đó, đang có một cơn mưa bất thường.
Lục Áo bên dưới mành mưa, trong biểu cảm khoan khoái mang theo chút đắc ý.
Khi anh đang muốn thu hồi ánh mắt, ngoài cửa một người đàn ông khôi ngô đi vào, vừa khéo đụng phải ánh mắt của anh, bộ dạng sợ hãi nói, "Một mình anh ở đây cười cái gì?"
"Không gì. Tìm tôi có chuyện?"
"Không, chỉ là phòng bếp vừa được đưa tới vài miếng thịt thăn, tôi tính chuẩn bị bữa khuya, muốn hỏi xem có cần chuẩn bị nhiều thêm 1 phần cho anh?"
"Hôm nay không cần."
"Ải, sao lại không cần." Người đàn nhướng mày, "Hôm nay không cần đem thức ăn về cho bạn nhỏ của anh ăn sao?"
"Bạn nhỏ đi vắng rồi."
Người đàn ông cười trên nỗi đau của người khác, "Ôi trời, tôi nói sao mà gần đây anh lại thường xuyên tăng ca tăng tới khuya như vậy, té ra cho dù có về cũng là phòng không gối chiếc?"
Tống Châu liếc mắt nhìn anh ta, "Rảnh rỗi vậy à, khe nứt của giới môn đã vá xong chưa?"
Người đàn ông vội giơ tay đầu hàng, "Được được được, tôi không nói nữa. Giới môn mà dễ vá như vậy thì còn gì gọi là giới môn?"
Tống Châu lại không nói gì, chỉ nói: "Cậu nên để tâm hơn."
"Tôi biết rồi." Người đàn ông tới gần, đề nghị nói:" Nè, chừng nào thì mời bạn nhỏ nhà anh tới làm khách vậy, là con rồng cuối cùng, thân phận của cậu ta đã đủ rồi."
"Không đến, đừng làm phiền cậu ấy." Trong lời nói của Tống Châu mang theo chút cảnh cáo, "Cậu bảo bọn Hữu Trạch cũng thu hồi lòng hiếu kỳ của họ lại đi."
"Biết rồi, bạn nhỏ là của một mình anh được chứ?" Người đàn ông nhắc nhở, "Nếu anh thật sự thích, thì sớm ngày đưa cậu ta vào phạm vi của anh, nếu không bọn họ khẳng định sẽ tò mò."
Giọng nói thường ngày vẫn luôn dịu dàng của Tống Châu nay lại có hơi khiến người khác rùng mình, "Cứ để họ thử xem."
Người đàn ông không dám, cả thế giới này, bất cứ ai cũng không dám làm bậy trong phạm vi thế lực của ông lớn này.
Anh ta xua xua tay, "Không nói nữa, tôi đi làm bữa khuya, anh ăn không?"
"Không ăn. Không cần làm phần của tôi."
"Thấy anh gần đây cứ hay trở về lấy đồ ăn, tôi còn tưởng rằng anh thích ăn thức ăn của loài người, hóa ra là ăn cùng thôi à?"
Tống Châu nhìn anh ta, "Cậu rất rảnh rỗi?"
"Không không không, tôi đi ngay." Người đang ông vừa nói vừa vội vã lui ra ngoài.
Tống Châu thu hồi tầm nhìn, chậm rãi thu dọn đồ, bóng hình từ từ biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo, anh đã xuất hiện ngay bờ sông bên ngoài thôn Lục Ốc.
Ngỗng mà Lục Áo nuôi đang ngồi nghỉ bên bờ sông, cảm nhận được hơi thở của Tống Châu, chúng lo lắng đứng dậy, kêu cạp cạp trốn ở thượng du.
Tống Châu quét mắt nhìn một cái, thấy số lượng ngỗng đã đúng, ngỗng cũng không đói không bệnh mới rời khỏi.
Anh lần nữa về đến Tân Lục Châu, xuất hiện tại một khu nhà giàu nổi tiếng nào đó.
Trăm năm gần đây, Tống Châu vẫn luôn ở chỗ này.
Biệt thự mà anh ở xung quanh trăm mét không có những kiến trúc khác, chỉ có núi rừng xanh um tươi tốt.
Bình thường nếu không phải ở trong viện nhỏ của Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân để làm việc, Tống Châu sẽ ở trong nhà, cả tháng trời không gặp ai.
Về đến nhà, Tống Châu rửa mặt, nằm ngủ, tiện tay mở điện thoại.
Điện thoại anh trống rỗng, trong danh sách bạn bè chỉ hiển thị một mình Lục Áo.
Hôm nay Lục Áo không nhắn tin cho anh, trên màn hình là một màu xám xịt.
Tống Châu nhìn chằm chằm điện thoại, trong mắt là loại cảm xúc không rõ.
Lục Áo cũng không biết Tống Châu đang xem tin nhắn của hai người, cậu đã ở ngoài biển xa, điện thoại không thu được cột sóng nào.
Tắm gội xong, cậu chui vào trong túi ngủ, nhanh chóng ngủ say.
Gió trên biển rất lớn, gió thổi qua mang đi cơn nóng và những điều phiền muộn.
Tiếng gió vù vù đối với Lục Áo mà nói là một loại nhiễu trắng*.
Cậu ngủ say trong tiếng gió, một giấc ngủ thẳng đến trời sáng.
Khi cậu thức dậy, Lâm Mãn Chương bọn họ đã đi đánh cá rồi, chỉ còn Lâm Tê Nham ở lại làm bữa sáng cho mọi người.
Lục Áo ra ngoài, "Chào."
"Chào buổi sáng." Lâm Tê Nham dưới nắng sớm nhìn chằm chằm cái nồi, "Cơm sắp xong rồi, có muốn làm một chén không?"
"Được, tôi đi rửa mặt."
Tay nghề của Lâm Tê Nham rất tốt, một nồi cơm, ba nồi thức ăn, dù cho dùng bếp điện từ xào, mùi hương vẫn rất đủ.
Lục Áo múc một chén, đắp lên trên một tầng thức ăn, hỏi:" Các cậu thức sớm vậy?"
"Cũng không phải, tôi dậy lúc 4 giờ, định quay cảnh mặt trời mọc. Anh Chương thì 5 giờ dậy, tiếp theo Lâm Cống Thương 5h20, Đàm Quân Hạo và Lâm Quý Hiếu thì 5h30."
Lâm Tê Nham bưng chén ngồi đối diện cậu, giải thích nói: "Sáng nay tôi còn định gọi cậu dậy, nhưng mà nghĩ lại, chúng ta cả ngày đều ở trên biển, lúc nào bắt cá mà chẳng được, ngủ nhiều chút sẽ thoải mái hơn, nên không gọi cậu dậy."
Thể lực của mọi người có hạn, không thể 24 tiếng đều bắt cá, bình thường một ngày có thể bắt cá 8 tiếng đã là cực hạn rồi, dậy sớm một chút hay dậy trễ một chút không có gì khác biệt.
Lục Áo gật đầu, "Cơm nước xong tôi lại đi bắt cá."
"Tôi ăn cơm xong cũng muốn đi thử." Lâm Tê Nham nói:" Tôi muốn quay video dưới nước. Nhưng phải đợi họ trở về, ở trên thuyền trông chừng tôi, tôi mới dám xuống biển."
Lục Áo nhìn cậu ta, "Nếu cậu không gấp, đợi tôi bắt cá xong, tôi đi chung với cậu."
"Được á!" Lâm Tê Nham không nghĩ tới sẽ có loại niềm vui bất ngờ như vậy, đôi mắt sáng rực, vội vã nói:" Cái này của tôi không gấp, chỉ quay tài liệu thôi, lúc nào đi cũng được hết, cứ y theo thời gian của cậu là được."
Lục Áo nhìn điện thoại một cái, "Đại khái tôi sẽ bắt đầu từ 8 giờ bắt cá tới 11 giờ, khi về phải ăn cơm và ngủ trưa, buổi chiều 2h30 đến 3h30 sẽ rảnh, lúc đó tôi bơi cùng cậu."
"Không thành vấn đề!"
Lục Áo ăn xong bữa sáng thì đi bắt cá, phát hiện Lâm Quý Hiếu và Đàm Quân Hạo đang bơi tại chỗ hôm qua cậu bắt cá.
Cậu không để tâm, bơi đi một chỗ khác, chọn nơi cách thuyền khoảng hơn 200 mét.
Nơi đây đã là biên giới của hòn đảo và có một đoạn sườn dốc nhỏ, chiều của nước cũng tăng lên, độ sâu trước đó là mười mấy mét giờ biến thành hơn trăm mét, tầm nhìn cũng tối đi không ít.
Địa thế nơi này có hơi phức tạp, nguy hiểm thì nguy hiểm thật, nhưng cá cũng rất nhiều hơn.
Lục Áo bắt cá hơn 2 tiếng, phần eo đã treo 23 con cá, còn là loại cá lớn trên 1kg.
Cậu lưới bắt tiếp nên bơi về.
Tất cả mọi người đã bắt cá xong rồi, đang ngồi trên boong tàu câu cá, nhìn thấy cậu leo lên, liền chạy tới xem, "Hôm nay cậu bắt được cá gì vậy?"
"Cũng là những loại đó, tráp đen, tráp trắng, cá song, cá mú chấm đỏ, cá nâu, cá mú khoai tây - - -" Lục Áo một hơi báo tên xong, mệt mỏi ngồi trên ghế, "Ngồi nghỉ trước đã."
"Một buổi sáng có thể thu hoạch được như vậy đã rất không tồi rồi." Lâm Mãn Chương nói, "Cậu ngồi nghỉ trước đi, chúng tôi cậu thêm chút cá làm cơm trưa."
Lâm Cống Thương giúp cậu mang cá vào trong khoang thuyền để cấp đông, Lâm Tê nham thì mang theo một chai nước dừa ướp lạnh qua, vặn mở nắp chai đưa cậu, "Cậu uống chút đi, bổ sung thể lực."
"Cảm ơn." Lục Áo nhận lấy, một hơi uống hết nửa chai, nhắc nhở nói, "Đàn cá đã bị chúng ta làm phiền hai ngày rồi, hiện tại căn bản không dám xuất hiện, muốn câu cá phải lái thuyền đi cách nơi này một đoạn."
Lâm Cống Thương vỗ tay một phát nói, "Tôi cũng nói vậy đó."
"Cậu nói con khỉ." Lâm Quý Hiếu đi tới, "Tôi nói chúng ta ngồi câu lâu như vậy mà vẫn không câu được gì, cậu cứ nói do tay tôi thúi."
"Khụ, cũng có thể do vấn đề kỹ thuật mà, anh xem anh Chương đã câu được không ít cá kìa." Lâm Cống Thương thấy Lục Áo, lại khí thế hùng hồn, "Hơn nữa khi nãy Lục Áo còn đang bắt cá mà, chúng ta đâu thế không chờ cậu ấy, trực tiếp lái thuyền đi."
Lâm Quý Hiếu nhìn cậu ta một cái, "Cậu nói gì cũng đúng hết."
Chỗ này đúng thật không câu được cá gì, Lâm Mãn Chương trưng cầu ý kiến của mọi người, "Vậy lái thuyền đi xa một chút rồi câu nhé?"
Tất cả mọi người không có ý kiến, dù sao chạy xa thêm một chút cũng chẳng tốn bao nhiêu xăng dầu.
Lục Áo nhìn xung quanh, chỉ một phương hướng nói:" Chạy về hướng đông nam, đi hiện tại đang có gió đông nam, đi bên đó sẽ có nhiều cá hơn."
Lâm Mãn Chương sảng khoái nói:" Được, nghe lời cậu, xem hôm nay đi hướng đông nam có câu được đồ tốt không."
Lâm Quý Hiếu và Đàm Quân Hạo đi nhổ neo.
Lâm Mãn Chương lái thuyền.
Thuyền của họ chậm rãi xuất phát về hướng đông nam.
Lục Áo cố gắng cảm nhận tình huống dưới nước, lái được một lúc, cậu cảm nhận được cá xung quanh khá nhiều rồi, mới nói Lâm Mãn Chương dừng lại.
Lâm Tê Nham vội vàng hô lên, "Dừng — anh Chương, Lục Áo nói dừng quanh đây được rồi."
"Được." Lâm Mãn Chương dừng thuyền.
Lâm Tê Nham lại chạy đi lấy cần câu cho Lục Áo, tiện thể săn sóc xách mồi câu qua dùm cậu.
Lâm Cống Thương cảm thấy không đúng lắm, "Lâm Tê Nham, sao hôm nay cậu niềm nở ân cần dữ vậy?"
"Có điều cần nhờ nhất định phải ân cần mà." Lâm Tê Nham hất hất cằm, trong mắt đầy ý cười, "Lục Áo đồng ý chiều nay dẫn tơi đi bơi."
"Chậc, cậu cuối cùng cũng tìm được người tình nguyện dắt cậu đi rồi à."
"Đúng vậy, cậu không dẫn tôi vẫn có người chịu dẫn tôi." Lâm Tê Nham liếc mắt nhìn cậu ta, "Rõ ràng là do kỹ năng của cậu kém, còn ghét bỏ tôi dưới nước tay chân vụng về."
"Oan uổng quá đi, trình độ của tôi thuộc lớp trung bình. Lục Áo dám dẫn cậu đi, điều đó chứng minh cậu ta tài cao gan lớn!"
Lục Áo nghe bọn họ đấu võ mồn, cần câu trong tay chìm xuống.
Lâm Cống Thương không nói gì hết, tung ta tung tăng mang theo vợt tới.
Đều là vuốt mông ngựa, Lâm Cống Thương ngoài miệng không nói, dùng động tác để thể hiện, rõ ràng là cao cấp hơn Lâm Tê Nham.
Cầm lấy vợt lưới, cậu ta liếc nhìn Lâm Tê Nham một cái, đuôi mày khóe mắt đều lộ rõ sự đắc ý.
Lâm Tê Nham chậm hơn cậu ta một bước, thấy bộ dáng ấu trĩ này của cậu ta, đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy con cá đã ra khỏi mặt nước, không khỏi kinh hô, "Cá thu, là cá thu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]