Ông chủ nổi giận, Trì Tự vô cùng thấu hiểu. Dù sao đây cũng là hoạt động tập thể do công ty tổ chức, Triệu Phó giám đốc là người phụ trách lần này, toàn bộ nhân viên đều đúng giờ, chỉ có mình hắn đến trễ, tính nghiêm trọng tương đương với việc người nổi tiếng chờ được thả bồ câu trước mặt quần chúng. (đoạn này tui hông hiểu cho lắm:)))))
Nhưng Trì Tự thật sự không nghĩ tới, Triệu Thụy Hoài sẽ đợi anh.
Đến trễ mười phút, nghĩa là hắn đợi ít nhất mười lăm phút.
Sao lại không gọi điện cho anh?
Trì Tự lặng lẽ móc di động nhìn thoáng qua, lòng trầm xuống. Ca khúc nhẹ nhàng vui tươi trong xe đến tai anh đều như biến thành nhạc tang.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm. Tối qua anh đổi sang chiếc điện thoại mới mà Tống Đại Minh Bạch cho mình, vì quá nhiều thông báo nên đã tắt âm, sáng nay quên chỉnh lại, chú Ba gọi anh 3 cuộc đều không nghe thấy.
Trường hợp này, nhất định phải cho ông chủ một lời giải thích hợp lý.
Nói trắng ra chính là dỗ ngọt.
"Triệu...Triệu tổng, thật ra sáng hôm nay tôi đến trước là vì...vì..."
Trì Tự nhìn chiếc gáy lạnh lẽo của Triệu Thụy Hoài, nghĩ đến chuyện trước đó mình nói cùng Tống Đại Minh Bạch. Vì là con giun trong bụng ông chủ, dứt khoát quyết định hy sinh thể diện đổi lấy hòa bình.
Anh nâng tay lên, khẽ kéo kéo tay áo Triệu Thụy Hoài.
Triệu Thụy Hoài vô cảm liếc anh một cái, "Tại sao?"
Trì Tự hơi nhích người xuống, co người lại, tựa đầu trốn vào lưng ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-thanh-long-vuong-toi-dua-vao-hai-san-lam-giau/278162/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.