Nửa đêm, Quyển Tố bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng mõ, cách quãng rất lâu, trong trẻo mà trống rỗng, lờ mờ còn có tiếng tụng kinh, từ cửa sổ nhìn xa, giấy cửa sổ tẩm điện của Lục Hoa Đình hắt ra một vầng lửa đỏ rực.
Trúc Tố nhìn trăng, khẽ nói:
“Hôm nay có phải là ngày giỗ mẫu thân và muội muội của trường sử không?”
Quyển Tố buồn ngủ bò dậy lật lịch:
“Hình như đúng là vậy, chỉ mải lo điện hạ bị thương, lại quên mất.”
Mấy người đều không ngủ được, lắng nghe từng tiếng thanh âm vang lên, chìm vào sương mù dày đặc.
Sáng sớm, Quần Thanh nhận được chiếu lệnh của Yến vương phi, đến Sùng Kính điện dự điện thí.
Bốn vòng khảo hạch đã qua, nàng hẳn đã trúng tuyển, điện thí cuối cùng chỉ là hình thức, Yến vương phi sẽ nhắc nhở nàng về chức trách.
Vết thương trên tay đau suốt một đêm, lúc dậy đầu óc nàng hơi choáng váng, nhưng chỉ bằng một tay, nàng vẫn chậm rãi chải xong b.úi tóc.
Đối diện gương, Quần Thanh hạ hàng mi dài, nhẫn đau xé nhẹ lớp băng bọc sơ sài hôm qua, thấy m.á.u rỉ ra mới buông tay áo xuống.
Mưu tính xuất cung, phải tranh thủ thời gian, một khi được phong làm cung quan, nàng sẽ không còn là nô tịch, cũng không thể nhân dịp đại phóng cung nhân mà rời đi.
Chỉ có một mình nàng, cũng nằm trong dự liệu của Quần Thanh.
Khi tạ ơn, Tiêu Vân Như ngồi sau bình phong, nhiều lần liếc nhìn nàng như đang quan sát.
Quần Thanh không thấy lạ, nàng đ.â.m Lý Hoán một d.a.o, những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/5198049/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.