Vừa bước chân vào lầu, Quần Thanh liền cảm thấy vô số ánh mắt đổ dồn lên người nàng, tựa tầng tầng tơ nhện kín đặc.
Nàng trời sinh có cảm giác nhạy bén khác thường với nguy hiểm. Qua lớp áo, nàng khẽ bóp chiếc túi thơm đầu dê, thầm khấn Phật trong lòng, rồi mặt không đổi sắc mà xách váy bước lên bậc thang, cho đến khi nhìn thấy vạt áo đen của ai kia.
Nàng ngẩng đầu, Lục Hoa Đình đang đứng trên cầu thang nhìn xuống nàng, thần sắc ung dung. Thật kỳ lạ, chỉ cần thấy gương mặt lúc nào cũng nhàn nhã kia, nỗi đè nén trong lòng nàng liền tiêu tan quá nửa.
“Còn tưởng hôm nay trường sử sẽ ăn mặc trang trọng một chút.”
“Vì Thôi Trữ? Chưa đến mức đó.” Lục Hoa Đình đáp, liếc nhìn thường phục trên người mình. Một lát sau, hắn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt mang theo tia sáng: “Lúc nào cần xử trí kẻ đáng xử trí, ta thay y phục cũng chưa muộn.”
Nói rồi, hắn đưa tay ra, như có ý tốt muốn dìu nàng bước lên bậc thang dốc và khó đi này.
Ánh mắt Quần Thanh dừng lại trên tay hắn. Trong tầm nhìn của nàng, Lục Hoa Đình từ từ nắm tay lại, chỉ để nàng vịn vào cổ tay hắn, giữ đủ lễ độ.
Quần Thanh đưa tay ra, nhưng chỉ khẽ nắm lấy tay áo buông xuống của hắn để mượn lực bước lên.
Hàng mi dài của Lục Hoa Đình khẽ run, nhưng vẫn để mặc nàng nắm, khi nàng lướt qua người hắn, một mùi lan nhàn nhạt tản ra. Hắn dừng lại một nhịp, rồi bất chợt nghiêng mặt nhìn nàng.
Quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/5016967/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.