“Trong các ngươi, chỉ có Thanh cô nương trả lời đúng. Những người khác ra ngoài trước đi, ta muốn nói riêng với Thanh cô nương.” Tiêu Vân Như nhìn chậu nước, ánh mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.
Người khác đều lui ra, chỉ còn Quần Thanh đứng trong điện. Tiêu Vân Như nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười: “Bản cung với ngươi cũng gặp mấy lần rồi, cần gì câu nệ? Lại gần đây nói chuyện.”
Quần Thanh bước đến trước mặt Tiêu Vân Như, chợt quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ không dám nhận công. Đi đến bước này, là để diện kiến vương phi, cầu một việc.”
Tiêu Vân Như hơi bất ngờ, nhưng vì có hảo cảm nên ôn hòa nói: “Ngươi nói đi.”
Quần Thanh liếc nhìn về sau bình phong, tim đập nhanh. Đây là cơ hội tốt, chỉ tiếc Lục Hoa Đình cũng đang ở đây. Nếu để hắn biết nàng muốn ra khỏi cung, e rằng hắn sẽ cản trở, vậy nên không thể để hắn biết.
“Nô tỳ biết vương phi quản lý nội cung chẳng dễ dàng. Nội cung có một lời đồn, khiến các cung nữ đều bất an, nô tỳ muốn thân thân hỏi rõ vương phi.”
“Chuyện gì?” Tiêu Vân Như không khỏi hỏi.
“Ân nhân của nô tỳ, Chương cô nương ở Dịch đình, từ nhỏ ở trong cung, chưa từng được ở ngoài đoàn tụ với gia đình. Vốn định nhân cơ hội cung nhân được thả ra khi nghênh đón Phật cốt mà xuất cung.” Nói đến đây, Quần Thanh khựng lại, trong đôi mắt đen thoáng một tầng hơi nước nhạt, nhưng giọng vẫn ổn định:
“Trong cung truyền rằng vương phi không định thả người nữa. Nô tỳ không dám để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4940992/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.