Hạt giống Ưu Đàm Bà La đã được gieo xuống ba ngày, vậy mà vẫn chẳng có chút động tĩnh nào. Đám cung nhân ở Thanh Tuyên các, cùng với Trịnh Tri Ý, đều đứng trước hoa viên mà trông ngóng.
Quần Thanh quyết đoán mở miệng:
“Đào lên xem thử.”
Lãm Nguyệt liền khẽ kêu:
“Hay thôi, đợi thêm ít ngày nữa, chỉ cần trong mười tám ngày nở hoa là được mà? Nhỡ đào bằng xẻng, làm hỏng mất thì được chẳng bù mất.”
Tiểu thái giám đã nhanh nhẹn dùng tay bới đất, cẩn thận đặt hạt giống vào chiếc khăn lụa trắng trên tay Quần Thanh.
Quần Thanh tỉ mỉ lau sạch, thấy hạt giống vẫn đỏ tươi, rắn chắc, y hệt dáng vẻ khi còn trong hộp:
“Mười tám ngày sẽ khai hoa, lẽ ra nó phải sinh trưởng rất nhanh mới đúng. Dù là hạt giống bình thường, khi gieo xuống đất, tưới nước mấy ngày, không nảy mầm thì ít ra cũng phải nở lớn hơn đôi chút, sao lại hoàn toàn không biến đổi gì?”
Lãm Nguyệt cuống lên:
“Đây vốn là loài hoa từ Tây Vực, nhỡ đâu vốn dĩ nó khác hẳn, đến những ngày cuối mới bỗng nhiên mọc nhanh thì sao?”
Nàng từng nghĩ loài hoa này có thể xảy ra sự cố, nhưng nào ngờ đến hạt mầm cũng chẳng chịu bén rễ.
Quần Thanh thản nhiên:
“Nếu ngươi lo lắng, vậy thì xác nhận một phen cho rõ ràng.” Rồi quay sang tiểu thái giám: “Ngươi gầy yếu, thân thể nhẹ, có biết leo tường không?”
Câu vừa thốt ra, mọi người đều kinh hãi ngẩng nhìn.
“... Nô tài, nô tài biết ạ…”
Quần Thanh dường như chẳng hề lưu ý đến ánh mắt ấy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639739/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.