Lời vừa dứt, ánh mắt Lý Hiển liền dừng thẳng trên người nàng, dường như vì bị nàng nhắc tới Trịnh Tri Ý mà chợt bừng tỉnh, lại thoáng sinh ra chút không vui. Hắn im lặng một lát rồi nói với tiểu nội thị:
“Đã không muốn, ta cũng không ban thưởng nữa. Đi lấy từ trong khố ra hai tấm lụa màu kim hà, thưởng cho Lương đệ.”
Tiểu nội thị lĩnh chỉ rời đi, Lý Hiển nhắm mắt giả vờ chợp mắt, không nói thêm với Quần Thanh, trong phòng liền chìm vào bầu không khí nặng nề, áp lực.
Quần Thanh quan sát sắc mặt của Lý Hiển, lo sợ hắn đột nhiên lại phát bệnh, vội đứng dậy, thêm một muỗng nhũ hương vào lư hương:
“Điện hạ gần đây vẫn còn đau đầu sao? Triệu chứng này bắt đầu từ khi nào vậy?”
Tương Tư Dẫn vốn không phải loại độc tầm thường, nàng luôn muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc hai người họ đã trúng độc từ đâu.
Hương thơm thoang thoảng len vào khứu giác, Lý Hiển mở mắt phượng, thấy Quần Thanh bận rộn thêm hương, sắc mặt u ám dần dịu lại.
“Thuở nhỏ, ta thân thể vốn cường tráng, chỉ là năm đó trong trận Phi Hồ kính, tiết độ sứ Du Châu là Lý Mẫn bắt giữ ta cùng mẫu hậu, để uy h.i.ế.p phụ hoàng mà trăm bề tra tấn, từ đó mới để lại căn bệnh.” Giọng Lý Hiển chan chứa oán hận.
“Phi Hồ kính…” Quần Thanh hỏi: “Khi ấy, Yến vương và Lục trường sử cũng cùng bị bắt sao?”
Nghe vậy, Lý Hiển khẽ nhíu mày, rồi mới cất tiếng, giọng căng khô:
“Nể tình ngươi lớn lên trong thâm cung, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639737/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.