Quần Thanh thầm cười lạnh trong lòng.
Đời trước, Hàn Uyển Nghi đã giá họa cho Dương Phù, lần này lại bị người khác bắt thóp, rồi đổ sang nàng. Nàng sắp xếp lại lời lẽ, trả lời:
“Xin hoàng hậu nương nương minh giám, nếu nhánh quế đó là do nô tỳ bỏ vào đĩa của Uyển Nghi nương nương, thì âm thầm lặng lẽ làm chẳng phải càng tốt hơn sao? Hà tất phải để lại chứng cứ rõ ràng trên tóc của Lương đệ, để người khác nắm thóp?”
Hoàng hậu liếc nhìn hoàng đế Trần Minh, thấy người nhắm mắt dưỡng thần, tựa như tâm tình phiền muộn, không muốn hỏi thêm.
Bảo Thư quay sang cung nữ đã nhiều lần lừa gạt mình, giận dữ nói:
“Vậy thì sao chứ? Ngươi cắm hoa cho Lương đệ, chính là làm hại Lương đệ, mượn cớ cắm hoa để lấy nhánh quế. Mất tích lâu như thế, ai biết có phải để rửa sạch mùi hương trên tay không. Nếu không, hoa quế thơm như vậy, đã tự tay cắm hoa, sao lại chẳng để lại chút hương nào? Quá tự tin rồi! Hoàng hậu nương nương không cần phí lời với nàng ta, giao cho hình ti xét xử là được.”
Team Hạt Tiêu
Trịnh Tri Ý sốt ruột:
“Hình ti? Ngươi bị bệnh rồi sao? Đây là cung nữ của bản cung, đến lượt ngươi ba câu hai lời quyết định sao?”
“Lương đệ xin bớt lời.” Quần Thanh ngăn nàng lại. Bảo Thư rõ ràng là tư thù công báo, nàng phân biệt được. “Lời của Bảo Thư cô nương thiên lệch. Hoa quế không chỉ có ở Thanh Tuyên Các.”
Nói rồi quay sang:
“Phiền Trịnh công công ra khỏi điện, rẽ phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639705/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.