Tiếng gọi mờ mịt như sương, Quần Thanh cũng nghe thấy, đang gọi tên hai người họ.
Tiếng của Nhược Thiền từ xa đến gần, cầm một chiếc đèn lồng chạy đến thở không ra hơi: “Cuối cùng cũng tìm được hai người! Tỷ tỷ, điện hạ đã thu hồi thành mệnh rồi, mau trở về đi!”
Lãm Nguyệt sững người tại chỗ, mắt mở to nhìn Quần Thanh: Thật sự có xoay chuyển bất ngờ sao? Chẳng lẽ Quần Thanh này thật sự liệu sự như thần, vận khí tốt đến mức trời cũng giúp nàng? Ánh mắt Quần Thanh dán chặt vào cánh cổng cung gần trong gang tấc, gió lạnh thổi qua chiếc áo ướt sũng, lúc này nàng mới cảm thấy lạnh lẽo. Cái lạnh truyền lên trán, lý trí nhắc nhở nàng thu lại ánh mắt.
Ước nguyện không thành, nói không thất vọng là giả. Nhưng sự việc đã đến nước này, Quần Thanh chỉ có thể chấp nhận.
Những chuyện bốc đồng thường đầy rẫy sơ hở.
Nàng hỏi Nhược Thiền: “Về rồi thì sao? Bị trừng phạt thế nào?”
Một bước đi sai, nàng cần biết bước tiếp theo mình sẽ phải đối mặt là gì.
“Bị... bị giam lỏng…” Nhược Thiền thấy thần sắc Quần Thanh ảm đạm, chắc là bị dọa sợ rồi, bèn nắm tay nàng bằng bàn tay lạnh buốt: “Chỉ bị giam ở thiên điện thôi, còn tốt hơn bị đuổi khỏi cung nhiều mà?”
Chỉ bị giam lỏng, thực ra còn nhẹ hơn Quần Thanh dự liệu. Nếu bị đuổi trả về Dịch Đình thì công sức nàng bỏ ra coi như uổng phí, còn có nỗi khổ chẳng thể nói… Sự căng thẳng trong lòng Quần Thanh tan đi, ba người mang theo tâm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639677/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.