Linh Phúc Tự hương khói nghi ngút, người đến người đi.
Nghe nói Quần Thanh cuối cùng đã bước qua cánh cửa này, thân hình nghiêng nhẹ, rồi biến mất giữa dòng người thiện nam tín nữ trong chính điện.
Vừa bước vào điện, trông thấy thân ngọc của Quan Thế Âm Bồ Tát, Lục Hoa Đình lập tức cúi người thi lễ, vẻ mặt trang nghiêm.
Cổ áo y phục hắn đã rách toạc, mái tóc đen nơi sau gáy xõa loà xoà, nhưng khuôn mặt vẫn môi hồng răng trắng. Nếu không phải toàn thân dính máu, hẳn là có vài phần phong lưu khí chất thời Ngụy Tấn, khiến các cô nương tới dâng hương đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn mãi.
Nghe nói hắn từng làm đệ tử Phật môn một thời gian, nên cả Cuồng Tố và Quyển Tố không dám chậm trễ, vội vàng cùng nhau thi lễ.
Dưới tượng Quan Âm là rương công đức, bên ngoài rương chất đống những đồ vật thất lạc của người tới dâng hương, như vòng tay, trâm cài tóc của nữ nhân, cứ cách một lúc lại có người quay lại tìm.
Lục Hoa Đình đảo mắt một vòng, chợt trông thấy một đoá hoa ngọc trâm hơi héo, lặng lẽ nằm trong đó.
Bông hoa này gần như giống hệt bông mà Cuồng Tố mang về, được lót bằng một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, trông như một câu đố im lặng mà xinh đẹp.
“Đều là trang sức rơi mất, ai lại quay lại tìm một bông hoa chứ?” Quyển Tố vừa rên rỉ vừa lau vết thương: “Cũng chẳng phải hoa lụa gì.”
Lục Hoa Đình khựng lại, bỗng cúi người nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639675/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.