Phủ Yến vương – điện phụ
Cửa sổ gỗ chạm trổ mở toang. Tán cây xanh um đung đưa, hương hoa lẫn theo gió thổi vào.
Tô Nhuận nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, thuốc tê đã tan, cơn đau khiến hắn không thể ngồi yên, mồ hôi to như hạt đậu tuôn ra. Chiếc ghế mà Lục Hoa Đình ban cho như một sự cố ý trừng phạt.
Tô Nhuận rên rỉ khe khẽ, còn Lục Hoa Đình vẫn chăm chú viết, bút không hề dừng lại.
Trong không khí có mùi m.á.u tanh nhè nhẹ.
Vừa nãy, một thích khách treo ngược từ mái hiên xuống, định phá cửa sổ để ám sát. Lục Hoa Đình rõ ràng quay lưng về phía cửa, lại dường như chẳng động đậy gì, rồi thích khách liền bị ám vệ của phủ Yến vương b.ắ.n văng ra ngoài. Lục Hoa Đình nhặt một đồng tiền cổ lên ném trên bàn, hạ mắt nhìn kết quả, sau đó phẩy nó sang bên:
“Giết đi.”
Ám vệ bên ngoài lập tức truy sát thích khách, bọn tiểu thái giám trong phòng thì lau dọn vết máu.
Sắc mặt Tô Nhuận tái nhợt. Nhìn phản ứng của mọi người, việc bị ám sát ở phủ Yến vương dường như là chuyện rất đỗi bình thường.
Thật đáng thương cho một tiểu cô nương sống nơi nội cung như Quần Thanh, làm sao lại quen biết một người sống trên lưỡi d.a.o như thế? Giữa mùa hè oi bức, gương mặt Lục Hoa Đình lại trắng trẻo, sạch sẽ như ngọc, cả người như một cành lan ngọc, không chút chật vật hay dơ bẩn. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, quả thật dễ khiến người khác lầm tưởng…
Chỉ trong thời gian một nén hương, công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/4639664/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.