Nếu không có Bạch Phụ, ta thực sự sẽ không gả chồng sao? Kiếp trước, Bạch Phụ vào tháng thứ hai sau khi ta thành thân, vì theo phụ thân hắn đi tuần tra đê điều, vì cứu một đứa trẻ mà rơi xuống nước c.h.ế.t đuối.
Lúc đó, người khóc t.h.ả.m thương nhất là phụ thân ta.
Người vỗ đùi khóc:
"Trên đời này chỉ có một người nam nhân chí chân chí thuần như vậy, Trời ơi người sao lại cướp đi hắn chứ?”
Hắn đã hứa với ta, nếu Bán Hạ của ta sống không tốt, hắn sẽ cưới Bán Hạ.
"Bán Hạ của ta sau này phải làm sao đây?
Tiểu t.ử Tống Thanh kia, nhìn là biết tâm tính phong lưu , còn hơn cả bọn lão già chúng ta.
"Bán Hạ của ta, phải làm sao đây?"
Lúc đó ta về phủ thăm mẫu thân, mẫu thân đã bệnh.
Ta chứng kiến cảnh tượng này.
Trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ta không thể tin được, phụ thân ta lại yêu thương ta đến thế.
Càng không thể tin, người lại nhìn Tống Thanh như vậy.
Lúc đó ta rất do dự, không dám tin phụ thân ta.
Kể từ khi biết Tống Thanh cho đại nha đầu vào phòng, ta đã tin vào phán đoán của phụ thân ta.
Tống Thanh còn phong lưu hơn bất kỳ ai.
Ta liền bắt đầu quan sát mẫu thân ta, Tống phu nhân, và tất cả chủ mẫu đương thời.
Họ đối xử với phu quân như thế nào.
Có một điểm chung, họ không động tình với nam nhân.
Nhưng lúc đó, ta đã sớm động lòng với Tống Thanh.
Cho nên, việc ta muốn đi theo con đường không vui không buồn của họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ta-da-huy-hon-uoc-tu-nho/5057041/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.