Không khí trong nhà lạ lùng một cách kỳ dị.
Giản Trị thở phì phò: "Được thôi, thế mày giải thích đi, mày với Thẩm Tinh Tuế làm gì ở đây?"
"Em... bọn em..."
Thẩm Tinh Tuế nhìn vậy, chen miệng: "Đang làm gì chẳng lẽ anh không thấy hả?"
Giản Trị quay đầu nhìn Thẩm Tinh Tuế, thấy vali trong tay cậu liền cảnh giác: "Mày vừa lấy cái gì?"
"Đồ của tôi thôi." Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế nhìn Giản Trị cũng đầy căm ghét, lạnh giọng: "Giản Trị, tôi hỏi anh. Đồ dùng bên trong phòng bí mật của tôi có phải do anh lấy không?"
Đáy mắt Giản Trị cuống quít, rồi rất nhanh được che giấu kỹ càng: "Mày quản được chắc?"
"Đó là đồ của tôi." Thẩm Tinh Tuế gằn như trút cảm xúc từ tận đáy lòng, không kìm nổi tức giận: "Anh biết tôi rất nâng niu mấy thứ ấy, tại sao anh lại làm như vậy chứ?"
Giản Trị nhìn khóe mắt đỏ bừng của cậu cùng lời nói oán hận bên tai mà trái tim run lên một cách lạ kỳ. Nhưng đồng thời, trong lòng gã lại cảm thấy thỏa mãn dị thường khi trả thù thành công.
Không sai, gã rất căm hận Phó Kim Tiêu.
Hận anh cướp tất cả địa vị và sự nổi tiếng vốn có của gã. Nếu không có anh chắn đường, chắc hẳn gã là thiên vương mới đúng.
Không sai, gã cũng oán hận Thẩm Tinh Tuế.
Tại sao một thằng oắt vốn chẳng làm nên trò trống gì lại tài giỏi hơn gã cơ chứ?
Cậu phải cảm thấy bản thân không bằng người, phải luôn lẽo đẽo theo sau gã, phải tuyệt vọng trước sự vô dụng của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-phao-hoi-thieu-gia-gia-so-ngay-nguoi/284922/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.