Sau khi đọc từng dòng bình luận, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cả người lạnh lẽo đến lạ. Vô vàn suy nghĩ vụt qua chiếm trọn tâm trí và đầu óc của cậu, ngay cả Thẩm Tinh Thần bên cạnh nói từ nãy tới giờ cũng không để ý.
Thẩm Tinh Thần bất đắc dĩ tăng âm lượng: "Tuế Tuế, em có đang nghe không vậy?"
Thẩm Tinh Tuế vội hoàn hồn, ậm ừ: "Có, có ạ."
"Anh thấy chẳng giống như em đang nghe gì hết." Thẩm Tinh Thần chống cằm, canh cũng không muốn uống: "Rốt cuộc chuyện Giản Trị là sao?"
Thẩm Tinh Tuế buông điện thoại xuống, trả lời: "Bài này đúng là tự tay em sáng tác chẳng qua lâu rồi, chắc hẳn... em viết từ hồi sắp lên đại học đúng lúc gã vừa ra mắt. Em có đem bài hát của mình cho Giản Trị nghe, nhưng lại bị thẳng thừng chê bai, nói rằng đừng khoe mấy thứ rác rưởi này làm gã mất mặt."
Thẩm Tinh Thần nghe mà tức anh ách. Hắn ném đôi đũa "Bang" lên bàn, tức giận: "Cái thằng súc sinh Giản Trị này, đầu thai nhầm dạng à?"
Sau khi nghe xong, Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười.
Thẩm Tinh Thần chống nạnh nói: "Bây giờ để anh chửi chết cái bọn kia, cho họ biết ai mới là đạo sĩ!"
Thấy hắn cầm điện thoại, Thẩm Tinh Tuế vội vàng ngăn: "A, đừng."
Thẩm Tinh Thần khó hiểu nhìn cậu: "Em còn đợi cái gì hả, không thấy người ta đang mắng em à?"
Thẩm Tinh Tuế thầm thở dài, giải thích: "Vì lúc trước em còn trẻ dại, không suy nghĩ nhiều nên... bản thảo khi ấy cũng chỉ là bản thảo thôi. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-phao-hoi-thieu-gia-gia-so-ngay-nguoi/284919/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.