Thẩm Tinh Tuế lúc này bắt đầu phát ngốc.
Phó Kim Tiêu ngắm bộ dáng ngu ngơ đang tròn xoe hai mắt nhìn mình. Khuôn mặt phơn phớt hồng phủ thêm sắc vàng nhàn nhạt của ánh dương, cộng thêm tư thế không chút nào phòng bị khiến Thẩm Tinh Tuế lúc này chẳng khác nào một bé thỏ vừa ngốc nghếch vừa mềm mại.
Còn đang không hiểu anh nói cái gì đây mà.
Thấy vẻ khờ khạo này của cậu, chút khó chịu trong lòng Phó Kim Tiêu chậm rãi tiêu tán. Anh cong cong môi: "Chốc nữa tới chợ, dù tôi nói gì thì cũng đừng lên tiếng nhé."
Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu.
Phó Kim Tiêu ngạc nhiên: "Không hỏi xem vì sao tôi lại nói thế sao?"
Cậu nhìn anh, đôi mắt ôn nhuận ẩn ẩn ý cười, đáp: "Không phải hỏi, vì em tin anh mà."
Đôi mắt Phó Kim Tiêu khẽ nhúc nhích.
Cả đời này anh đã gặt hái được rất nhiều thành công: Trụ cột của công ty, người thừa kế của gia tộc hay trở thành thần tượng được yêu thích. Có lẽ anh đã nhận được rất nhiều sự chú ý, cũng được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, nhưng chưa bao giờ có ai đó như người cạnh anh lúc này đem tới rung động mãnh liệt tới vậy.
Phó Kim Tiêu câu môi, nửa đùa nửa thật: "Nhỡ đâu tôi đem cậu bán đi thì sao?"
"Dạ?!" Thẩm Tinh Tuế dường nhự bị dọa sợ rồi. Cậu mê mang chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Em, em, em cũng đâu đổi được bao nhiêu tiền đâu nha?"
Phó Kim Tiêu không nhịn được, cười ra tiếng.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng cảm thán:
"Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-phao-hoi-thieu-gia-gia-so-ngay-nguoi/284912/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.