Giản Tinh Tuế khó hiểu.
Nhưng khi thấy bộ dáng bí hiểm của Phó Kim Tiêu, cậu không dám hỏi nhiều. Lúc ngồi trên xe, cậu vẫn mải suy nghĩ tới khi xe bất chợt phanh gấp mới giật mình tỉnh lại.
Phó Kim Tiêu ngồi cạnh nhìn cậu: "Đang nghĩ chuyện gì thế?"
Giản Tinh Tuế lập tức quay đầu lại. Thấy Phó ảnh đế đang nhìn mình, cậu nhanh chóng trả lời: "Em đang nghĩ về... chuyện vừa nãy."
"Hủy hợp đồng đã là chuyện của quá khứ rồi." Phó Kim Tiêu buông tập kịch bản đang cầm trên tay xuống, nói với cậu: "Dù mọi chuyện có kết cục như thế nào đi chăng nữa mà bản thân vẫn chìm đắm trong quá khứ khổ đau, không hướng tới tương lai thì sẽ chẳng tốt hơn được đâu. Hiểu chứ?"
Giản Tinh Tuế đã hiểu. Cậu sợ anh hiểu lầm còn giải thích: "Em biết mà. Vừa rồi em chỉ nghĩ rằng nếu đã hủy hợp đồng với bọn họ thì sau này nên làm gì."
Phó Kim Tiêu nghiêm túc hỏi cậu: "Định rời khỏi giới sao?"
Giản Tinh Tuế không trả lời ngay. Cậu đã từng đam mê âm nhạc, cũng muốn sáng tác các ca khúc của riêng mình. Nhưng sau khi nhận ra đến cả giới giải trí cũng chẳng có chỗ đứng, cậu đành phải từ bỏ. Thế mà bây giờ đã có rất nhiều chuyện vì hiệu ứng bươm bướm mà thay đổi khiến cậu bất giác nghĩ rằng bản thân dường như vẫn có thể sáng tác, vẫn có thể... tồn tại trong giới này.
Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kim Tiêu, Giản Tinh Tuế biết dù có thế nào bản thân cậu chẳng bao giờ muốn, cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-phao-hoi-thieu-gia-gia-so-ngay-nguoi/284903/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.