Thấy Giản Tinh Tuế cúi đầu dùng lòng bàn tay lau mặt, Từ Ân Chân liền vội vàng lấy khăn trong túi đưa cho cậu: "Đây, dùng khăn này lau."
Chiếc khăn sạch sẽ thoang thoảng mùi thơm thanh nhã, trên mặt khăn có hoa văn được thêu tinh xảo, nhìn qua xinh đẹp vô cùng. Rõ ràng đây không phải là khăn dùng để lau nước mắt.
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào, khàn khàn: "Không cần đâu ạ, phí quá..."
"Sao lại lãng phí được." Từ Ân Chân thấy cậu rõ ràng đang đau khổ lại cố nén nước mắt. Đã như vậy rồi, thế mà còn suy nghĩ cho bà. Trái tim giống như bị kim chích tới đau, bà không tự chủ được mà ngồi xổm xuống, động tác ôn nhu lau đi nước mắt của Giản Tinh Tuế, không chút sợ làm bẩn khăn trắng.
Theo động tác tới gần của bà, một hương thơm thanh đạm, ấm áp quanh quẩn chóp mũi Giản Tinh Tuế.
Không phải là cái mùi gay gắt của nước hoa, mà là cái hương thơm thanh đạm từ nhiên từ cơ thể. Dù vị phu nhân này đặc biệt xinh đẹp, nhưng giờ phút này, trong lòng Giản Tinh Tuế lại chẳng rộn ràng xuân tâm. Cậu chỉ cảm thấy bà thật ôn nhu, hương thơm trên người bà khiến cậu cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, giống như một con nhím ngơ ngác thả lỏng cảnh giác, trong nháy mắt tâm tình trở nên bình thản lạ kỳ.
Từ Ân Chân cất khăn, nhẹ giọng nói: "Cháu cũng là thí sinh tham gia tuyển chọn lần này đúng không, phụ huynh hay bạn bè của cháu lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-phao-hoi-thieu-gia-gia-so-ngay-nguoi/284876/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.