Chương trước
Chương sau
Sau khi Thẩm Tinh Tuế giãn cơ xong liền bắt đầu xoa bóp bả vai cho Phó Kim Tiêu.

Phó Kim Tiêu ngồi trên ghế, mở miệng: "Không cần xoa bóp, chỉ cần đấm một chút là được."

"Dạ?" Thẩm Tinh Tuế hiểu lầm, tưởng anh không muốn cậu giúp: "Trước kia em có học qua rồi ạ, anh không phải lo lắng đâu."

Phó Kim Tiêu âm thầm thở dài, từ tốn mở miệng: "Tay em đang bị thương, dùng sức nhiều sẽ bị đau đấy."

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Tới chính bản thân cậu còn quên bẫng mất chuyện này, không ngờ rằng Phó Kim Tiêu lại nhớ rõ tới vậy.

Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: "Thật ra không nghiêm trọng tới như vậy đâu ạ, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

Phó Kim Tiêu lại không nghe cậu: "Không chăm sóc cho bản thân thì tới khi bị thương nặng lại hối hận không kịp đâu."

Thẩm Tinh Tuế trầm mặc, thầm nghĩ anh quả là một người tiêu chuẩn kép. Trong cái giới giải trí to đùng này, người không thèm chăm sóc bản thân nhất chẳng phải là Phó Kim Tiêu anh sao? Ai có thể hơn được anh cơ chứ!

Phó Kim Tiêu chậm rãi nói: "Lại mắng thầm tôi trong lòng đấy."

Thẩm Tinh Tuế chợt hoàn hồn, có tật giật mình: "Hả? Không, không có đâu ạ.."

Phó Kim Tiêu không tỏ ý kiến, cong môi: "Xem ra tôi đoán trúng rồi."

Tới lúc này, Thẩm Tinh Tuế mới nhận ra bản thân có thể đã bị lừa, hơn nữa cậu còn mắc bẫy tới hai lần. Lập tức, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, dẫn tới động tác vô thức nặng hơn vài phần.

"A..."

Phó Kim Tiêu khẽ mở môi. Anh cảm nhận lực tay trên vai, thong thả nói: "Đồng chí Tiểu Thẩm đừng lấy việc chung trả thù việc tư như vậy nha."

Thẩm Tinh Tuế đỏ mặt: "Em không có!"

Đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua ý cười.

Hai người bọn họ ngồi ở chỗ này tíu tít đấu võ mồm, để lại Trương Thỉ ngồi một mình cách đó không xa buồn khổ xoa thuốc mỡ. Một màn đối lập khiến người xem cảm thấy hài hước một cách quái dị:

"Hắc hắc, hai người kia tám chuyện thú vị ghê."

"Nhảy CP đi chần chờ chi!"

"Nhìn thì giống cãi nhau đấy, tuy chẳng nói gì yêu thương nhưng câu từ lại cứ phấp phới tim hồng nha."

"Ư ư, tui có thể ngắm cả đời luôn."

Phó Kim Tiêu không để Thẩm Tinh Tuế chăm sóc mình mãi, chẳng mấy chốc liền để cậu nghỉ ngơi. Anh còn nói với cậu: "Hôm nay, cả động tác lẫn trạng thái của em đều rất cứng."

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Phó Kim Tiêu, lời nói bên miệng lại bị cậu nuốt xuống. Một giây trước anh còn cười đùa vui vẻ với cậu, giây sau đã vào trạng thái công việc ngay lập tức.

Phó Kim Tiêu lười biếng ngồi trên ghế, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người cậu mang tới cảm giác áp bách: "Là do quá khẩn trương hay không muốn nhảy điệu nữ?"

Thẩm Tinh Tuế bị hỏi tới nghẹn họng, do dự mãi mới trả lời: "Có một chút khẩn trương ạ, nhưng phần lớn là do em chưa từng nhảy điệu nữ, đặc biệt là vũ đạo của người Phỉ nên mới không nhảy tốt. Hơn nữa, em lại bị bao nhiêu người nhìn chăm chú, thêm cả việc liên quan tới kết quả của nhóm mình... Nếu em không nhảy tốt thì anh sẽ bị vạ lây, cùng em ngủ ở lều trại."

Nghe xong những lời nói này, Phó Kim Tiêu rũ mắt như đang tự hỏi cái gì.

Thẩm Tinh Tuế ngồi cạnh lại càng khẩn trương hơn.

Mãi sau, Phó Kim Tiêu mới quay sang nhìn cậu, từ tốn nói: "Vậy nên vừa lúc có cơ hội thử sức, không phải tuyệt lắm sao?"

Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc chớp mắt, chưa kịp hiểu anh đang nói gì.

"Vũ đạo và bài hát thật ra không khác gì nhau cả. Em được tiếp xúc với thể loại nhạc mới, cách thức biểu diễn mới chưa chắc đã là chuyện xấu đâu." Chiều tàn, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá để nhảy nhót trên vai anh. Phó Kim Tiêu luôn kiên nhẫn với cậu, lúc nào cũng nhẹ giọng chỉ bảo: "Lần này trốn tránh đối mặt, thế mai sau thì sao?"

Giống như thật lâu trước kia, Thẩm Tinh Tuế cùng từng nghe một người nói tương tự. Trong nhiều trường hợp, Phó Kim Tiêu luôn giữ vững tinh thần không ngại khó của mình, mà ý chí này đôi khi cũng truyền sang cho cậu.

Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng: "Em sẽ nhảy được sao..."

Phó Kim Tiêu mở một nụ cười: "Tôi tin em sẽ làm được."

Một chút thấp thỏm bất an trong lòng Thẩm Tinh Tuế đột nhiên tan biến.

Rất lâu sau cậu mới hiểu được, có thể gặp người giúp trong khoảng thời gian khó khăn thật sự vô cùng quan trọng. Phải thật sự rất may mắn mới có thể gặp được một người nguyện ý đẩy mình tiến lên trước, vượt qua sự do dự và chùn bước.

....

Phó Kim Tiêu đứng dậy, duỗi tay về phía cậu: "Thật ra điệu nữ không khó như em nghĩ vậy đâu, lại đây."

Thẩm Tinh Tuế đặt tay lên tay anh. Phó Kim Tiêu chủ động nắm lấy dẫn cậu nhảy, nói: "Ừ, chân lúc này không cần thu lại vội, chậm lại cũng không sao cả. Đúng rồi, xoay một vòng... không phải vội gì cả, thu lại."

Có một chuyện rất kỳ lạ là những động tác mà cậu với Trương Thỉ tập mãi không xong lại chỉ cần anh hướng dẫn một lần đã thành công.

Sau khi nhảy xong, Thẩm Tinh Tuế chấn kinh: "Mỗi, mỗi thế thôi ạ!?"

Phó Kim Tiêu ung dung nhìn cậu, hỏi: "Còn cảm thấy khó không?"

Một chút cũng không khó luôn á!?

Lúc trước, cậu cảm thấy khá câu nệ vì bản thân chưa từng thử sức với điệu nữ. Ngoài ra, do Trương Thỉ và cậu phối hợp không tốt nên nhiều lần thất bại ngày càng đè nặng tâm lý. Cuối cùng là bởi Thẩm Tinh Tuế chưa dung nhập với nhân vật nên chưa thể suy diễn từng đường đi nước bước.

Mà khi Phó Kim Tiêu hướng dẫn, từng bước từng lời đều giúp cậu hiểu rõ vũ đạo.

Cậu dần dần hết khẩn trương với điệu nhảy này, hòa vào một thể với nhân vật. Nói cách khác, không phải cậu mà Phó Kim Tiêu quá xuất sắc! Một người giỏi không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là anh cũng có thể dễ dàng kéo đồng đội đi lên.

Thẩm Tinh Tuế rất vui, cười thật tươi như tảng đá trong lòng đã biến mất: "Em cảm ơn thầy Phó nhiều. Anh thật sự quá lợi hại, em tặng anh một trái tim nà."

Đây là nhãn dán khá nổi trên WeChat gần đây.

Thẩm Tinh Tuế cười ngây ngô giơ tay tạo thành hình trái tim trông vô cùng đáng yêu.

Người xem trong phòng phát trực tiếp cũng bị chọt trúng:

"Cute quá mức quy định rồi!!"

"Hôm nay mọi người thồn đường nhiều quá nha!"

"A a, bé cưng nay đáng yêu quá xá."

Phó Kim Tiêu hơi nhướn mày, không tỏ vẻ quá nhiều: "Không phải cảm ơn, là do em học nhanh thôi. Chốc nữa tập lại cùng Trương Thỉ là được."

Thẩm Tinh Tuế gật đầu, lại có chút do dự: "Trương Thỉ bị trẹo chân thì có khả năng phải nghỉ một hồi lâu. Nếu được, anh giúp em tập lại một lần nhé?"

Lúc hỏi, cậu khá khẩn trương.

Bởi vì cậu biết yêu cầu của mình có vẻ gây rối anh một cách vô cớ. Phó Kim Tiêu chắc hẳn cũng phải luyện tập vũ đạo của anh nên dù cậu có bị từ chối cũng bình thường. Nhưng không ngờ, Phó Kim Tiêu lại trầm giọng đáp: "Có thể."

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn anh.

Lại thấy Phó Kim Tiêu trước mắt khom lưng câu miệng cười: "Lại tặng tôi một trái tim đi."

....

Buổi tối, hầu như tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt.

Nhóm của Thẩm Tinh Tuế tuy xuất hiện sự cố nhưng lại là nhóm có tiến độ nhanh nhất.

Trước đấy, đạo diễn thông báo: "Biểu diễn càng sớm, nhóm thành công nhận được càng nhiều điểm thưởng. Số điểm thưởng các bạn nhận được có thể quy đổi cho bữa tối và chỗ nghỉ đêm nay."

Vậy nên để có thể ăn ngon ngủ yên thì thời gian cũng là một yếu tố quan trọng.

Khi Thẩm Tinh Tuế cầm lăng la tơ lụa tới trung tâm quảng trường thì đã có một nhóm đang biểu diễn. Đó chính là Thẩm Tinh Thần nhảy phụ trợ và Đồ Nhã trong vai tiên nữ. Tuy động tác không đều, có lúc còn quên quên nhớ nhớ nhưng kỳ tích là bọn họ vẫn hoàn thành điệu nhảy.

Thẩm Tinh Thần xoa một đầu mồ hôi: "Đúng là chẳng dễ chút nào cả."

Tổ đạo diễn thông báo: "50 điểm."

Thẩm Tinh Thần không phục: "Chỉ 50 thôi á?! Mấy người cho điểm tằn tiện thế hả, có còn là người không vậy chứ? Ít nhất cũng phải suy xét tới chút tình hữu nghị của chúng ta đi!"

Đạo diễn vô cảm: "Nếu không phải tình hữu nghị thì đừng nói dân bản xứ, bọn tôi cũng chẳng dám xem tiết mục của cậu đâu."

"...."

Giày xéo con tim.

Tuy khó chịu nhưng Thẩm Tinh Thần vẫn hậm hực xuống đài.

Rất nhanh đã tới nhóm tiếp theo là An Nhiễm và Lý Nhứ An. An Nhiễm tất nhiên sẽ nhảy điệu tiên nữ vì bản thân hắn đã có sẵn nền tảng rồi. Vì vậy, động tác của hắn rất đẹp, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng khiến người xem trầm trồ.

Ngay cả khán giả xem trong phòng phát trực tiếp cũng khen không dứt miệng:

"Nhiễm Nhiễm nhảy đẹp ghê."

"Không thể không nói An Nhiễm rất hợp với thể loại nhảy này."

"Đẹp, hút mắt, hấp dẫn."

"Lần đầu tiên tôi thấy con trai nhảy điệu nữ đẹp tới vậy đấy."

Nhóm An Nhiễm thành công nhận lấy 70 điểm. An Nhiễm trong lần biểu diễn này rất nổi bật, ngay cả đạo diễn cũng khen hắn không dứt miệng.

Bản thân An Nhiễm cũng rất cao hứng.

Bởi vì hắn biết bản thân ở kiếp trước đã nổi tiếng vì điệu nhảy tiên nữ này, cũng vì nó mà hắn còn được một đạo diễn nhìn trúng sau hai ngày nữa. Vậy nên thời khắc này chính là cơ hội cho hắn chuyển mình, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được!

Nhưng khi nhóm Thẩm Tinh Tuế lên sàn, An Nhiễm lại trợn tròn mắt.

Đó là bởi Thẩm Tinh Tuế thể hiện vũ đạo tiên nữ rất mãn nhãn, tuy không có nền tảng vững chắc nhưng động tác và biểu cảm đã được chỉ điểm qua nên rất chỉn chu. Thêm vào việc phối hợp đồng đội hoàn hảo, đặc biệt khi Thẩm Tinh Tuế nhanh trí hỗ trợ bạn nhảy tránh khỏi mắc lỗi nên càng khiến người xem lau mắt mà nhìn.

Ngay cả đạo diễn cũng vỗ tay: "Hay, Tuế Tuế có tiến bộ vượt bậc đấy!"

Những người khác cũng cổ vũ:

"Ba ngày không gặp, phải nhìn cậu nhóc bằng con mắt khác rồi."

"Ha ha ha, cậu tiến bộ nhanh lắm nha."

"Tuế Tuế, cậu lại làm bọn tôi mở mang rồi."

"Thật sự nhảy đẹp lắm, chẳng thấy khẩn trương gì hết."

Được mọi người khen ngợi, Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng: "Cảm ơn mọi người."

Mọi người đều vây quanh Thẩm Tinh Tuế khiến xung quanh An Nhiễm lại bị vắng vẻ. Kiếp trước, hắn cũng không quá thành thạo điệu nhảy này, may rằng lại cùng nhóm với Phó Kim Tiêu nên được chỉ bảo khá nhiều. Nhưng An Nhiễm lại cảm thấy thành công có được phần lớn là do bản thân hắn tiếp thu nhanh chứ không chỉ dựa vào mỗi Phó Kim Tiêu. Không ngờ An Nhiễm hắn lại xem nhẹ khả năng của người đàn ông này, vậy mà có thể biến một Thẩm Tinh Tuế cứng nhắc trở nên mềm mại tới vậy!

Tuy không vui trong lòng nhưng An Nhiễm chẳng thể hiện chút nào ra ngoài.

Trải qua vài lần thất bại, hắn nhận ra bản thân không thể cứng đối cứng mà chỉ có thể đợi thời cơ tới. Nếu lại tùy tiện hành động thì hậu quả ắt hẳn sẽ rất nghiêm trọng.

Đang suy nghĩ, An Nhiễm bỗng nhiên nhìn thoáng qua Trương Thỉ cách đó không xa.

Mà vừa thấy, hắn liền phát hiện người này đang đứng một góc nhìn Thẩm Tinh Tuế. Cậu thanh niên có tuổi đời non trẻ nên tâm tư nghĩ thế nào liền hiện hết lên mặt. Liếc mắt một cái, An Nhiễm lập tức hiểu tình hình bây giờ. Hắn nhớ hình như nhà Trương rất có tiền, mẹ của Trương Thỉ còn là phó tổng giám đốc đã giúp tập đoàn chiếm thị phần lớn trên thị trường. An Nhiễm cũng mới biết Trương Thỉ vừa du học trở về, đang có tính toán tiến vào giới giải trí.

Mắt An Nhiễm láo liên tính toán, tới gần: "Trương Thỉ, lâu rồi không gặp nha. Trước kia bọn mình có học cùng nhau đó!"

Trương Thỉ cảnh giác nhìn An Nhiễm thình lình xuất hiện. Hắn không thích người này nên ra sức bảo trì khoảng cách: "Ừ, chào cậu."

An Nhiễm nhạy bén phát hiện sự xa cách, nói tiếp: "Cậu xem, quan hệ thầy Phó với Tuế Tuế tốt ghê nhỉ?"

Cả người Trương Thỉ cứng đờ, mãi mới đáp: "Ừm... rất thân thiết."

An Nhiễm thấy không có máy quay nào đi theo mình, tươi cười: "Hâm mộ bọn họ quá đi. Cậu cũng biết Tuế Tuế đã thích thầy Phó rất lâu, bây giờ cũng coi như là thỏa mãn mong muốn rồi ha."

Trương Thỉ nghe xong, trong lòng dù buồn rầu nhưng vẫn mở miệng chúc phúc: "Ừ, mong Tuế Tuế sẽ hạnh phúc."

An Nhiễm thấy có mồi mắc câu, làm bộ thở dài: "Đáng tiếc Tuế Tuế tới bây giờ vẫn là độc thân, chẳng biết bao giờ 'hạnh phúc' của cậu ấy mới đến đây?"

Trương Thỉ sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại: "Tuế Tuế vẫn độc thân?"

Hắn còn tưởng bọn họ đã thành đôi rồi chứ.

An Nhiễm gật đầu: "Đúng nha. Thầy Phó từng nói mà, nếu có đối tượng chắc chắn sẽ công khai, nhưng anh ấy đâu có nói gì chứ. Như vậy không phải Tuế Tuế vẫn đang độc thân sao? Tôi nghĩ chắc hẳn thầy Phó chỉ coi Tuế Tuế như đàn em của mình thôi, chậc chậc, Tuế Tuế thật là đáng thương mà..."

Trương Thỉ nghe xong cũng nhíu mày.

Vốn dĩ hắn đã chấp nhận rút lui, nhưng nếu hai người kia không phải là một đôi... như vậy không phải hắn vẫn còn có cơ hội sao?

Tuy Phó Kim Tiêu rất xuất chúng nhưng với gia thế chói mắt như vậy, nói không chừng lại chướng mắt Tuế Tuế thì sao? Có lẽ nào... Tuế Tuế đơn phương từ đầu tới giờ?

Đôi mắt Trương Thỉ sáng ngời.

An Nhiễm đứng cạnh thấy mục đích đã đạt được liền nói: "Tôi về nghỉ trước đây, chốc đạo diễn hẳn sẽ bắt bọn tôi tập hợp. Mấy lời vừa rồi tôi cũng chỉ tám nhảm thôi, cậu cũng đừng để trong lòng."

Trương Thỉ hoàn hồn, tùy ý gật đầu.

Đạo diễn cách đó không xa đang căn cứ vào thành tích của các nhóm để chia phòng. Thẩm Tinh Tuế & Phó Kim Tiêu, An Nhiễm & Lý Nhứ An và những người khác đều có số điểm không thấp, tất cả đều được xếp đến phòng nghỉ khá ổn liền kề. Một ngày mệt mỏi đã dần kết thúc, mọi người cũng không còn tâm tư chơi đùa nữa, thu dọn một hồi liền chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Khi Thẩm Tinh Tuế vừa rửa mặt xong, bên ngoài truyền bỗng truyền tới tiếng gõ cửa: "Ai đấy?"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc: "Tôi."

Thẩm Tinh Tuế nghe thấy tiếng Phó Kim Tiêu liền vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy anh, cậu bất giác nở nụ cười: "Thầy Phó ạ?"

Phó Kim Tiêu gật đầu: "Chưa ngủ à?"

Thẩm Tinh Tuế trả lời: "Em vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ ạ. Sao anh lại tới thế?"

"Còn vì chuyện gì nữa cơ chứ." Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn cậu: "Em rửa mặt xong, vậy đã bôi thuốc chưa?"

Thẩm Tinh Tuế nghẹn lời, ngượng ngùng đáp: "Chưa ạ."

Phó Kim Tiêu biết ngay cậu nhóc khờ này sẽ không để ý bản thân mình mà. Anh đem hòm thuốc vào phòng, nói: "Không phải cứ là vết thương nhỏ thì không chú ý như thế đâu. Em là nghệ sĩ, còn phải đánh đàn nên không thể bất cẩn được."

Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn ngồi trên ghế: "Em biết sai rồi ạ."

Phó Kim Tiêu mở hòm thuốc, chuẩn bị đồ dùng kỹ càng rồi nói: "Đưa tay cho tôi."

Thẩm Tinh Tuế vươn tay, lộ vết thương ban ngày còn sưng đỏ. Cậu không nghĩ dằm gỗ đâm lại đau như vậy, lúc bôi thuốc xót đến mức nhăn nhó mặt mày.

Phó Kim Tiêu liếc nhìn: "Để xem lần sau còn dám qua loa như vậy không."

Thẩm Tinh Tuế vừa định mếu máo nói "không", chẳng ngờ bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Tuy không biết là ai nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi. Nếu là nhân viên thấy Phó Kim Tiêu trong phòng cậu lúc này, khẳng định sẽ mồm năm miệng mười truyền đi. Còn nếu là khách quý thì lại càng xong, chắc chắn bọn họ sẽ bị hiểu lầm mất!

Thẩm Tinh Tuế sốt ruột, chỉ vào phòng trong: "Thầy Phó, tạm thời anh vào trong đợi em một chút nhé."

Phó Kim Tiêu ngồi trên ghế nhướn mày: "Có cái gì mà không thể cho người khác thấy chứ?"

Thẩm Tinh Tuế biết anh không để ý, nhưng cậu thì có nha. Duỗi tay kéo tay áo của anh, Thẩm Tinh Tuế thậm chí còn nũng nịu mà bản thân cậu chẳng biết: " Anh cứ vào trong một chút xíu thôi, nếu không người ta lại xì xào sau lưng đó."

Phó Kim Tiêu còn ước bọn họ bị bàn tán sau lưng cơ, nhưng anh cuối cùng cũng không cưỡng lại được Thẩm Tinh Tuế năn nỉ.

Tình cảnh bây giờ cũng thật là châm chọc. Trước kia, mấy cô mấy cậu mới nổi đều tranh nhau làm đủ mọi cách để trèo lên giường hòng hưởng ké danh tiếng của anh. Bây giờ thì sao? Chính mình tự đưa tới cửa còn bị cậu nhóc này ghét bỏ giấu đi.

Thẩm Tinh Tuế lại không hiểu nổi tâm tư của Phó ảnh đế. Cậu dọn dẹp nhanh chóng rồi mới đi mở hé cửa.

Ngoài cửa, Trương Thỉ đã chờ tới mức không còn kiên nhẫn. Thấy cậu, hắn bật cười: "Là tôi, Tuế Tuế."

Đã trễ thế này hắn còn tới làm gì?

Tuy trong lòng còn khó hiểu nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn mở cửa: "Sao cậu lại tới vậy, có chuyện gì sao?"

Trong tay Trương Thỉ còn xách theo một cái giỏ: "Tôi tới đưa một ít đồ."

Thẩm Tinh Tuế nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn phải mời người vào phòng.

Trương Thỉ đặt giỏ trên bàn, lấy một ít đặc sản của địa phương ra: "Nghe nói các cậu quay chương trình vất vả, đồ ăn cũng không phải đầy đủ. Mấy thứ này là chị tôi làm đó, tôi mang tới cho cậu nếm thử."

Thẩm Tinh Tuế vội vàng: "Cậu khách khí quá, tôi không đói bụng."

Trương Thỉ ngăn cậu lại, giọng nói như thể cầu xin: "Không khách khí gì cả, chúng ta là bạn tốt đúng chứ? Tuế Tuế, tôi biết bản thân đã từng có lỗi với cậu. Cái này coi như là tôi bồi thường cho cậu đi. Đây là số ít việc tôi có thể làm cho cậu thôi, cậu đừng từ chối nhé?"

Thẩm Tinh Tuế trầm mặc.

Khi Trương Thỉ cho rằng cậu đồng ý, Thẩm Tinh Tuế lại cười nhạt: "Không phải xin lỗi hay bồi thường gì cả, tôi đã không còn để ý chuyện quá khứ nữa rồi."

Trương Thỉ lặng người.

Thẩm Tinh Tuế khẽ nói: "Tất cả đều đã qua rồi."

Cậu đang nói về chuyện quá khứ nhưng đôi mắt trong trẻo của cậu khi nhìn Trương Thỉ lại không chứa đựng bất kỳ thứ tình cảm nào. Vậy nên như những gì Thẩm Tinh Tuế đã nói, quả thật "tất cả đã qua rồi" kể cả chuyện xưa hay người cũ.

Trong lòng Trương Thỉ khó chịu nhưng nghĩ tới mục đích đến đây của mình, hắn tiếp tục nói: "Tuế Tuế, vậy chứ để chuyện cũ trôi qua đi, chúng ta vẫn ở đây là được rồi. Tôi thấy cậu sống vui vẻ như bây giờ cũng nhẹ lòng, cứ coi như mấy thứ này là tôi mời để chúc mừng cậu đi."

Thẩm Tinh Tuế không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng ăn mấy miếng.

Trương Thỉ thấy cậu cuối cùng cũng động đũa mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng gắp vài miếng, tùy ý hỏi: "Mấy năm gần đây... cậu đã nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?"

Động tác của Thẩm Tinh Tuế cứng lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa."

Trong lòng Trương Thỉ vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Thế cậu không có tính toán gì sao?"

Thẩm Tinh Tuế nói thẳng: "Mấy chuyện tình cảm này không thể quyết định dễ dàng được. Nếu gặp được người thích hợp thì cứ tự nhiên xuôi theo thôi."

Trương Thỉ thấy cậu nói vậy, cuối cùng cũng có thể nhắc tới trọng điểm: "Vậy cậu có còn thích... anh ta không?"

Thẩm Tinh Tuế cứng người. Vấn đề này quá nhạy cảm, đặc biệt là chính chủ còn đang ở trong phòng cậu kia mà!!

Trương Thỉ thấy cậu không trả lời liền cho rằng cậu đang khổ sở trong lòng. Hắn cảm thấy Tuế Tuế chắc hẳn vẫn còn thích Phó Kim Tiêu nhiều lắm.

"Tuế Tuế, tôi thấy đôi khi cậu quá cứng đầu." Trương Thỉ không nhịn được khuyên nhủ: "Thật ra cậu cứ thử nhìn xung quanh mình xem, tiếp xúc thử với những người khác. Tuy bản thân tôi phải thừa nhận Phó Kim Tiêu rất xuất sắc nhưng cậu cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài được. Giới giải trí loạn xì ngậu như vậy, anh ta lăn lộn trong đấy nhiều năm, cái gì mà chẳng thấy qua rồi. Tôi được nghe nhiều người trong giới nói rồi, không thể nào đánh giá qua vẻ ngoài được..."

Thẩm Tinh Tuế vội ho khan vài tiếng, ý bảo Trương Thỉ đừng nói nữa.

Ai biết Trương Thỉ lại cho rằng Thẩm Tinh Tuế không muốn nghe, càng nói càng hăng: "Tuế Tuế, không phải tôi lừa cậu đâu. Lúc trước, tôi cũng từng được nghe phong thanh là 'Phó Kim Tiêu không tai tiếng' trong lời đồn từng bị chụp cảnh đi ra khách sạn với nhiều cô lắm. Mà cậu phải hiểu là anh ta bị chụp vào ngày thường, tưởng tượng xem số lần không chụp được đi! Tôi nói cho cậu biết..."

Thẩm Tinh Tuế nghe tới trợn mắt há miệng, không ngờ Trương Thỉ lại dám suy đoán ghê gớm như vậy. Hơn nữa, cậu nhìn thấy Phó Kim Tiêu đang ung dung đi ra ở sau lưng Trương Thỉ lại càng nóng nảy. Thẩm Tinh Tuế vội vàng cứu hắn: "Không phải, thôi đừng nói nữa!! Thầy Phó không phải người như vậy đâu, cậu nghe nhiều báo lá cải quá rồi đấy. Mấy thứ này cậu đừng tin nữa!"

Trương Thỉ lại nghĩ Thẩm Tinh Tuế nghi ngờ: "Tuế Tuế, sao cậu lại không tin chứ. Chuyện này sao có thể là bịa đặt được, đời sống cá nhân của thầy Phó loạn lắm. Tôi không lừa cậu đâu!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.