Chương trước
Chương sau
Đối với Phó ảnh đế, hôm nay là một ngày khó quên.

Không phải lần đầu tiên Phó Kim Tiêu được tỏ tình, nhưng đây là lần đầu anh khẩn trương tới vậy. Còn chưa kịp cảm nhận niềm vui đặc biệt này, đối phương đã ngập ngừng "nhưng mà..". Mọi chuyện chuyển biến nhanh đến chóng mắt khiến anh chẳng kịp phản ứng.

Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà..." Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, cậu thoải mái như đã trút bỏ gánh nặng: "Cuối cùng em đã hiểu trên đời không chỉ có một loại 'thích' như em từng nghĩ."

?

Một cái dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu Phó Kim Tiêu.

Thẩm Tinh Tuế dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Anh là người luôn chăm sóc, giúp đỡ và dạy dỗ em trong khoảng thời gian qua. Đối với em, anh vừa là thầy vừa là bạn. Gặp anh, em mới hiểu không nhất thiết phải ở bên nhau mới có thể thỏa mãn chữ 'thích'. Có thể được anh dạy dỗ, có thể quen biết anh cũng đã đủ khiến em vui vẻ."

....

Phó Kim Tiêu không hiểu đôi chỗ nhưng vẫn cảm thấy chấn động.

"Vậy nên..." Thẩm Tinh Tuế nhìn pháo hoa lại nổ tung trên trời một lần nữa. Cậu xoay người, trong ánh mắt Phó Kim Tiêu là chàng trai tươi cười rực rỡ với ánh pháo nổ lộng lẫy. Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: "Những suy nghĩ, tâm tư không nên có cũng tới lúc phải cho nó qua đi thôi. Năm mới này, em đã sẵn sàng cho hành trình tương lai phía trước."

Pháo hoa nổ vang trên không trung, chấn động như suy nghĩ trong lòng lúc này của Phó ảnh đế.

Dù đã quen nhìn sóng to gió lớn, nhưng khi thấy khuôn mặt Thẩm Tinh Tuế lúc này anh lại thất thần. Đương nhiên, những lời cậu nhóc nói cũng khiến Phó Kim Tiêu khó có thể hiểu được. Có lẽ chưa từng có ai trên thế giới này như anh hôm nay cả: Vừa được tỏ tình thì đối phương lập tức đơn phương "chia tay".

Phó Kim Tiêu muốn nói gì đó, nhưng lại thiếu chút nữa bật cười vì tức giận.

Thẩm Tinh Tuế hình như lại không phát hiện, thậm chí còn dang tay: "Chúc thầy Phó năm mới vui vẻ, năm mới cùng nhau cố gắng hơn nữa nhé!"

Đời này, Phó Kim Tiêu chưa từng cảm thấy câu "năm mới vui vẻ" lại châm chọc tới vậy.

Anh không muốn nhận cái ôm này chút nào, nhưng khi đụng phải ánh mắt của Thẩm Tinh Tuế, Phó Kim Tiêu mới nhận ra có vẻ cậu không bình tĩnh như mình tưởng. Trong gió trời lồng lộng, chóp mũi của chàng trai có vẻ phiếm hồng vì lạnh, đôi mắt lúc này cũng đã ửng đỏ. Cậu đứng nơi đó như thể cái ôm cùng lời nói vừa rồi phải dồn toàn sức lực mới có thể thốt lên.

Ma xui quỷ khiến, Phó Kim Tiêu tiến lên một bước nhận lấy cái ôm của cậu.

Người trong lòng có chút lạnh, thân mình cứng đờ dần mềm xuống. Hình như Phó Kim Tiêu nghe thấy một tiếng nức nở thoáng qua. Rõ ràng anh bị nói lời chia tay nhưng lúc này người trong lòng mới là người đau khổ hơn.

Thẩm Tinh Tuế vùi đầu vào lồng ngực anh, nghẹn ngào: "Em vui lắm."

Nước mắt thầm lặng rơi trên nền vải bộ âu phục đắt tiền của Phó Kim Tiêu rồi tan biến không để lại chút dấu vết.

Giọng nói Thẩm Tinh Tuế run rẩy rồi cố kìm lại, cười nhẹ: "Thực sự em vui lắm."

Phó Kim Tiêu thấp giọng: "Tại sao?"

"Em từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội để nói với anh những lời vừa rồi." Thẩm Tinh Tuế dừng một chút, hít một hơi thật sâu để chôn chặt cảm xúc trong lòng: "Thật sự là tốt quá rồi."

Thật sự... cậu đã may mắn lắm rồi.

Sau khi sống lại, cậu cho rằng điều may mắn nhất là bản thân thoát cảnh phải qua đời ở nơi khỉ ho cò gáy như đời trước. Không ngờ rằng, cậu thế mà có thể tìm lại được người nhà chân chính, được tiếp tục hát ca, được gặp thần tượng của mình, được nói chuyện và tiếp xúc gần gũi với anh.

Càng tiếp xúc, cậu càng cảm thấy Phó Kim Tiêu đúng là một người tốt.

Trong [Tinh Quang], anh chẳng những không ghét một người không có bối cảnh, không năng lực như cậu mà còn cùng cậu chơi trò chơi, dạy cậu ca hát hay đưa đi ăn đêm. Ngay cả sau đó, Phó Kim Tiêu còn giúp cậu hủy hợp đồng hoạt động với công ty cũ hay chăm sóc cậu khi tham gia chương trình giải trí.

Trên thế giới này sao lại có một người tốt như vậy chứ?

Phó Kim Tiêu đối xử tốt với cậu như vậy thì sao bản thân có thể lấy oán trả ơn, dùng cái thứ gọi là "hôn ước" để làm anh khó xử đây? Rõ ràng cậu phải là người hy vọng anh hạnh phúc nhất, dù có phải khiến bản thân không vui vẻ đi nữa. Phó Kim Tiêu đã giúp cậu quá nhiều, đây là chuyện duy nhất mà cậu có thể làm để báo đáp công ơn ấy.

Tiếng Phó Kim Tiêu kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Tinh Tuế về thực tại. Giọng nói trầm ấm của anh như nén ý cười: "Em không muốn hỏi ý kiến của tôi à?"

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Phó Kim Tiêu ôm chặt, chắn gió lạnh sương đêm cho bạn nhỏ trong lòng: "Nếu tôi nói, tôi không đồng ý thì sao?"

Vai kề vai, cậu nghe không sót một chữ nào.

Đôi mắt Thẩm Tinh Tuế mở lớn, dường như trong tích tắc, cậu có thể nghe được cả tiếng tim đập bình bịch.

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng reo hò của bọn trẻ con:

"A tuyết rơi kìa!"

"Oa, tuyết! Tuyết!"

"Hình như còn có cả mưa nữa."

Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, ngoái nhìn ra bên ngoài ban công. Xuyên qua ánh đèn, cậu thấy được từng bông tuyết lả tả rơi xuống như mưa, lẩm bẩm: "Tuyết rơi thật..."

Có bông tuyết theo gió bay tới, đậu trên vai bọn họ.

Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng cười cười rồi nâng bước vào phòng: "Hình như vừa rồi lạnh quá nên tai em xuất hiện ảo giác. Lạnh quá, hay chúng ta vào trong đi ạ? Nếu không chốc nữa tuyết mà rơi nhiều hơn thì sẽ bị cảm đó..."

Phó Kim Tiêu giữ chặt tay cậu, khẳng định chắc nịch: "Em không nghe nhầm đâu."

Nếu là người khác thì chuyện này sẽ do Thẩm Tinh Tuế tùy ý định đoạt, nhưng Phó Kim Tiêu nào phải là người chịu thiệt cơ chứ. Nếu không đem chuyện này nói rõ ràng trong hôm nay, ai cũng đừng hòng rời đi.

Thẩm Tinh Tuế giật mình nhìn anh.

Phó Kim Tiêu cao hơn cậu một cái đầu, khi nói còn có ý răn dạy: "Nào có người vừa thông báo bắt đầu liền lập tức đề nghị kết thúc như vậy chứ?"

Thẩm Tinh Tuế không ngờ mọi chuyện lại thành ra như bây giờ, lắp bắp hỏi: "Ý anh là sao ạ?"

Phó Kim Tiêu sửng sốt.

Ý anh muốn là gì? Bản thân anh cũng chưa từng nghĩ tới.

Chỉ là khi thấy Thẩm Tinh Tuế lùi bước theo bản năng, Phó Kim Tiêu cảm thấy không vui. Anh không muốn mọi chuyện kết thúc nên khi não chưa kịp nghĩ, tay đã tự hành động.

Không nghĩ lời bà nội nói lại thành sự thật. Đây là lần đầu tiên lớn tới bé, anh bị "bỏ".

Phó Kim Tiêu lấy một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn cậu: "Chuyện tình cảm kết thúc hay không cũng không thể để một người quyết định, em có hiểu không?"

Thẩm Tinh Tuế khó hiểu chớp mắt, tự hỏi một lúc lâu cũng không tìm được lời giải. Tiếp tới, cậu cẩn thận hỏi lại: "Vậy ý anh là không kết thúc sao?"

Không kết thúc.

Đúng! Là ý này.

Phó Kim Tiêu nghĩ nghĩ, mở miệng: "Ít nhất không thể hấp tấp kết thúc như này được."

Thẩm Tinh Tuế nghiêng đầu: "Là sao ạ? Anh... cũng thích em sao?"

Vấn đề này dường như làm khó Phó Kim Tiêu.

Nếu anh trẻ hơn một chút thì đã có thể không do dự chút nào mà nói "Anh thích em". Nhưng Phó Kim Tiêu không còn trẻ tuổi như vậy, anh đã quen với sóng to gió lớn của cuộc đời, trải qua không ít biến cố ghập ghềnh. Dòng chảy thời gian đã mài mòn lòng nhiệt huyết và sự xốc nổi của tuổi trẻ. Anh của bây giờ, từng câu nói, từng việc làm đều cần phải chịu trách nhiệm.

Thích hay yêu, không phải chỉ nói là xong.

Anh không còn là thanh niên, không chạy theo nổi tình yêu của bọn họ. Đối với Phó Kim Tiêu, bên một người là chuyện cả đời.

Nếu anh không thể thỏa mãn nổi những yêu cầu của Thẩm Tinh Tuế thì sao có thể cản cậu đi sống một cuộc đời mới đây?

Chỉ là một khoảng ngắn trầm mặc lại khiến Thẩm Tinh Tuế hiểu lầm.

Cậu cười nhẹ, nói: "Thầy Phó, thật ra anh không phải đặt nặng tâm lý như vậy."

"Em thích anh là do em tự nguyện, bày tỏ cũng là không muốn anh bị gánh nặng tâm lý." Thẩm Tinh Tuế điềm đạm: "Em chỉ cảm thấy có một số thứ nói ra rồi sẽ không còn tiếc nuối nữa. Thật ra bản thân em đã có không ít quyết định sai lầm, nhưng hôm nay quả thực là may mắn vì em đã có cơ hội cho tình cảm của mình một cái kết."

Phó Kim Tiêu thầm nghĩ: Nhưng kết cục này thầy của cậu không thích một chút nào cả.

Thẩm Tinh Tuế càng nói càng hăng. Có bông tuyết dừng trên chóp mũi, cậu quơ quơ đầu, ôn nhu nói tiếp: "Đêm nay là giao thừa, năm mới tới thì chúng ta cũng nên để chuyện quá khứ qua đi. Về sau, chúng ta cứ theo lẽ cũ mà làm. Em vẫn sẽ coi anh là người thầy đáng kính nhất, và mong anh cũng đừng đặt nặng chuyện này làm gì cả. Nếu anh thật sự khó chịu thì cứ coi như em say rượu nói linh tinh đi."

"..."

Phó Kim Tiêu nghĩ: Không ngờ tôi lại rộng lượng như vậy đấy?

Hai người còn muốn nói gì đó, bỗng phía dưới ban công truyền tới tiếng gọi của Thẩm Tinh Thần. Hắn vẫy vẫy tay: "Tuế Tuế, xuống đây nhanh nhanh. Tới giờ về nhà rồi!"

Thẩm Tinh Tuế lên tiếng đáp lại. Cậu chạy đi được một lúc, sau đó quay người chạy về chỗ anh.

Mắt Phó Kim Tiêu sáng lên.

Không nghĩ tới khi cậu nhóc trở lại thì còn cầm theo một chiếc vòng bình an. Thời tiết về đêm thấp tới mức khi nói chuyện sẽ vô thức phun ra khói trắng, nhưng chiếc vòng này lại ấm kỳ lạ. Trên vòng có nút thắt nho nhỏ trông vô cùng đáng yêu.

Thẩm Tinh Tuế cười nói: "Đây là món quà mà lần trước em quên đem tặng."

Xong xuôi, cậu vẫy tay: "Em đi đây ạ!"

Bóng hình nhanh chóng biến mất sau cánh cửa cứ như thể đằng sau lưng cậu có con quái vật nào đang đuổi, để lại Phó Kim Tiêu lẻ loi làm bạn với trời tuyết trắng xóa.

....

Chạy xuống dưới tầng, cuối cùng Thẩm Tinh Tuế cũng không thể duy trì nổi vẻ mặt thoải mái giả dối nữa. Tay nắm lấy lan can trắng bệch vì dùng sức, cả người bắt đầu run lẩy bẩy. Sau khi lấy những hơi thật sâu để bình tâm, cậu nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng sự thống khổ trong lòng. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, Thẩm Tinh Tuế thẫn thờ.

Lừa người.

Mấy năm tình cảm sao có thể dễ dàng quên lãng cho được.

Thẩm Tinh Tuế đã từng nghĩ tới viễn cảnh này, dù đã tập duyệt nhiều lần trong đầu nhưng khi mọi chuyện xảy ra trước mắt, cậu vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc của mình. May mắn là không mất mặt tới mức khóc nhè trước mặt thần tượng của mình. Thẩm Tinh Tuế đã rất cố gắng để tỏ ra tự nhiên nhất có thể, cũng có thể nói cậu đã giữ được chút mặt mũi cuối cùng.

....

Thẩm Tinh Thần nhìn cậu xuống tầng, nhẹ giọng hỏi: "Em đã tỉnh rượu chút nào chưa? Sao khóe mắt lại đỏ như vậy, là do men say à?"

Thẩm Tinh Tuế thở dài: "Vâng, nồng độ của loại rượu này cao quá nên em hơi khó chịu."

"Khó chịu lắm sao?"

"Vâng." Thẩm Tinh Tuế cười: "Không ổn lắm ạ."

Thẩm Tinh Thần quàng vai để cậu dựa vào người mình, hào phóng nói: "Tửu lượng của em quá kém, về sau để anh cho thử mấy loại khác nữa. Uống nhiều rồi tự nhiên sẽ quen thôi."

Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ gật đầu.

Bọn họ đi được vài bước thì thấy người nhà đang đợi cách đó không xa, Từ Ân Chân vẫy vẫy tay với bọn họ. Tới khi đến gần rồi, bà đem hai cái khăn quàng lên cổ từng người, nói: "Hai cái đứa này, tuyết rơi cũng không biết nhanh chân chạy là sao hả? Nhanh nhanh lên xe đã, trong xe có mỳ do lão phu nhân nấu đấy. Bà ấy nói buổi tối hai đứa ăn ít mà uống rượu nhiều nên mới nấu một ít ăn cho ấm bụng."

Mọi người lần lượt lên xe.

Sau khi mở nắp ra, khoang mũi nức mùi thơm ngọt của mì và nước dùng.

Thẩm Tinh Thần hít một hơi thật sâu: "Bà Phó đúng đỉnh luôn. Món mỳ này cùng mì trứng của mẹ làm ngon nuốt lưỡi!"

Từ Ân Chân liếc hắn: "Mồm mép ba hoa là giỏi, nhanh ăn đi không đói."

Tiệc tối hôm nay cả nhà bọn họ ai cũng bận rộn: bên Từ Ân Chân thì quanh quẩn xã giao, Thẩm Tinh Thần nhập hội chơi với mấy cô gái, còn Thẩm Tinh Tuế thì uống nhiều tới mức nôn hết đồ đã ăn. Vì thế, lúc này ai cũng đói cồn cào, một nồi mỳ nhanh chóng cạn đáy.

Mỳ tươi dai mềm nhập khẩu đi cùng nước xương hầm ngọt thanh, chỉ vài ba nguyên liệu đơn giản như vậy mà ăn đưa miệng vô cùng.

Thẩm Tinh Thần cảm thán: "Nếu có thể được ăn mỳ của lão phu nhân thường xuyên thì tuyệt vời luôn, tiếc là con không được như vậy."

Từ Ân Chân gắp cho hắn một miếng thịt trong nồi, đáp lời: "Nếu con mặt dày tới nhà Phó hàng ngày thì lão phu nhân cũng không đuổi đi đâu. Nhưng đúng là lộc ăn thì con không có thật."

Thẩm Tinh Thần cảm khái: "Tuy con không có, nhưng nhìn lại thì cả nhà cũng vậy thì tâm lý coi như cân bằng lại rồi."

Cái thằng nhóc này thiếu đánh thật!

Từ Ân Chân hừ nhẹ: "Con không có nhưng em con thì chưa chắc đâu."

Những lời này có ẩn ý mà chỉ người biết chuyện mới nghe hiểu. Nếu là ngày trước, Thẩm Tinh Tuế có thể sẽ nhộn nhạo trong lòng, nhưng lần này cậu đã nhìn rõ ràng mọi chuyện, nhẹ nói: "Chắc con cũng không có đâu..."

Từ Ân Chân kinh ngạc nhìn cậu.

Thẩm Tinh Tuế miễn cưỡng cười cười, không cần bất kỳ lời nói nào cũng đủ để mẹ mình hiểu.

Từ Ân Chân dường như ngộ ra, mấp máy môi như muốn nói gì. Tất nhiên bà hiểu nên để bọn trẻ tự do làm chủ tình yêu của mình, con cháu đều có phúc của chúng. Từ Ân Chân không thể can thiệp vào, chỉ cần Tuế Tuế có quyết định đúng đắn thì bà sẽ không ý kiến gì.

.....

Buổi đêm

Phó Kim Tiêu rời khỏi ban công, vừa lúc thấy Lena đang chỉ huy người làm dọn dẹp.

Anh dừng bước, chần chờ không biết có nên rời đi hay không thì lại thấy bà chủ động tới: "Kim Tiêu."

Phó Kim Tiêu mở miệng: "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Lena trời sinh tính tình hoạt bát, bà cầm tay Phó Kim Tiêu: "Buổi tối chắc con chưa ăn gì đúng không? Lão phu nhân vừa bảo mẹ gọi con đi ăn cơm đấy. Bà vừa nấu mỳ xong, con tới ăn một chút nhé."

Phó Kim Tiêu không từ chối được, đi theo bà.

Khách khứa dần dần rời tiệc, tòa nhà lại trở về với sự yên lặng vốn có.

Khi tới hành lang, cả hai người đều nhìn bức tranh vẽ hai người dựa vào nhau trên tường, nhưng người phụ nữ trong tranh lại không phải là Lena mà là Ôn Vinh.

Lena nhẹ giọng nói: "Mẹ nghe lão phu nhân nói nửa tháng sau là ngày giỗ của cô ấy, tính cùng ba con đi thăm mộ."

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu: "Thế nào cũng được, tùy hai người."

Lena lại thử nói: "Hình như con không vui lắm."

Kỳ thật chuyện này cũng rất hiếm lạ.

Một ảnh đế như Phó Kim Tiêu từ trước tới nay rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình cho người khác biết. Nhưng nếu anh thể hiện nỗi buồn ra ngoài mặt thì chắc hẳn chuyện này có ảnh hưởng rất lớn.

Phó Kim Tiêu kéo ghế bàn ăn, ngồi xuống: "Có ạ?"

Lena gật đầu: "Lần trước con như này là sau khi cãi nhau với ba."

Phó Kim Tiêu nhìn người làm bưng mỳ tới, thuận miệng: "Vậy mẹ đoán sai rồi, lần này không phải."

Lena ngạc nhiên.

Ngoài Phó tổng mà cũng tồn tại một người có thể để con bà buồn bực như vậy sao? Nếu vậy thì chắc hẳn người này rất có bản lĩnh, đến cả Phó Kim Tiêu cũng phải buồn bực. Bà gả cho nhà này nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ.

Lena chủ động nói: "Có thể mẹ giúp được con đấy."

Phó Kim Tiêu từ chối theo bản năng: "Không cần đâu ạ."

Lena bị từ chối cũng không từ bỏ. Bà tinh mắt thấy một chiếc vòng bình an Phó Kim Tiêu đeo, vui vẻ hỏi: "Cái này là gì vậy, đáng yêu quá nha!"

Phó Kim Tiêu trả lời: "Vòng bình an ạ."

Lena thử hỏi: "Mẹ có thể xem nó không?"

Phó Kim Tiêu đáp lại.

Lena cầm lấy. Có thể thấy người làm khá vụng về, không tới mức đẹp tinh xảo nhưng lại thắng ở điểm tự làm. Bà nói: "Trước mẹ thấy người ta làm vừa cầu kỳ vừa tỉ mẩn. Để làm ra một chiếc vòng như này, nếu không thuê thợ thì phải học làm lâu lắm."

Rốt cuộc Phó Kim Tiêu đem ánh mắt nhìn lại.

Lena nhẹ nhàng cười: "Vậy nên mẹ luôn cảm thấy người đã nguyện ý tự mình làm chiếc vòng này tặng con hẳn là yêu con rất nhiều."

Yêu con rất nhiều.

Động tác dùng bữa của Phó Kim Tiêu dừng lại. Trong hoảng hốt, anh nhớ lại giây phút ở trên sân thượng, khi ấy dù Thẩm Tinh Tuế luôn miệng nói "thích" nhưng trong mắt cậu lại toàn là "yêu".

Lena hỏi: "Để mẹ đoán, là Tuế Tuế tặng con ha?"

Vốn Phó Kim Tiêu không tính toán trông cậy vào người mẹ kế này, nhưng trong chuyện tình cảm, có thể bà nhiều hơn anh thì sao? Nghĩ vậy, Phó Kim Tiêu chần chờ hỏi: "Tại sao mẹ lại quyết định gả cho ba con?"

Lena: "Hả?"

Trong nhất thời, bà không rõ tại sao anh lại hỏi như vậy.

Phó Kim Tiêu cũng cảm thấy câu hỏi có vấn đề, cứu chữa nó: "Làm thế nào mà mẹ chắc rằng ông ấy sẽ phụ trách cả đời, luôn yêu và đối tốt với mẹ?"

Lena sửng sốt, chớp chớp mắt. Sau vài giây nghiêm túc tự hỏi, bà mỉm cười: "Thật ra mẹ cũng không rõ, chỉ vì thích nên đồng ý gả cho ông ấy thôi."

Phó Kim Tiêu cười nhạo một tiếng: "Mặc kệ đó có thể là quyết định sai lầm?"

"..."

Nào có người nghĩ xấu cha mình như vậy chứ.

Lena bất đắc dĩ trả lời: "Nhưng phải làm sao bây giờ? Thích người ấy rồi, dù có là sai lầm thì cũng phải nhận thôi."

Phó Kim Tiêu lâm vào trầm tư.

Khi Lena bắt đầu cho rằng vì anh vừa cãi nhau với cha mình nên mới để ý tới quan điểm hôn nhân, Phó ảnh đế chậm buông đũa, hỏi bà: "Vậy phải làm thế nào để xác định bản thân thích một người ạ?"

Lena sửng sốt.

Đã trải qua vài đoạn tình nên tuy IQ bà không cao nhưng EQ vẫn đủ để hiểu tình hình lúc này, Lena tươi cười: "Con đang thích một người hả?"

Chỉ có người trong giai đoạn yêu đương mới hỏi vấn đề này nha.

Phó Kim Tiêu: "Con ăn no rồi."

"Ơ..." Lena nhìn theo định nói gì đó. Chiếc vòng bình an trong tay bà cũng bị Phó Kim Tiêu thuận thế lấy đi, anh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ."

Lena mơ hồ.

Phó Kim Tiêu nói tiếp: "Con hiểu rồi."

Lena: "Con hiểu cái gì??"

Phó Kim Tiêu lại không trả lời bà. Anh vừa lên tầng vừa vẫy tay: "Mẹ ngủ ngon."

...

Ngày thứ hai.

Thẩm Minh Lãng vừa mắt nhắm mắt mở sau một đêm say mèm thì điện thoại rung chuông không ngừng, rung tới mức đại thiếu gia nhà Thẩm dấy lên lửa giận. Nhìn kỹ người gọi tới, hắn mới nhẫn nhịn không ném phăng diện thoại mình đi.

Thẩm Minh Lãng gằn giọng: "Tốt nhất cậu đừng có bảo gọi cho tôi vào sáng sớm như này chỉ bởi 'chúc mừng năm mới' thôi đấy."

Phó Kim Tiêu bên đầu kia điện thoại chững lại. Tiếp theo, có tiếng cười khẽ phát ra, vừa ưu nhã lại vừa thiếu đánh: "Chúc mừng năm mới."

Gân xanh trên trán Thẩm Minh Lãng nổi lên.

Khi hắn chuẩn bị tắt máy đi ngủ tiếp, người bên kia điện thoại lại nói: "Quay lại quay lại, tôi muốn nói với cậu một chuyện."

Thẩm Minh Lãng: "Cậu thì có chuyện gì?"

"Đại sự." Phó Kim Tiêu thong thả: "Nhân sinh đại sự."

Thẩm Minh Lãng: "Cậu xuất gia?"

Phó Kim Tiêu cười một cách hiền lành: "Nếu cậu không tới thì tôi sẽ tìm riêng cho cậu một phương trượng giàu kinh nghiệm."

Thẩm Minh Lãng nén giận: "Gửi địa chỉ đi."

Giữa trưa khi tới chỗ hẹn, đại thiếu gia nhà Thẩm vì không ngủ đủ mà mặt mày âm u như tìm người tính sổ. Hắn tới ghế lô cạnh Phó Kim Tiêu ngồi xuống, mở miệng hỏi: "Nhân sinh đại sự của cậu là uống rượu à?"

Hôm nay Phó Kim Tiêu mặc thường phục nhưng vẫn khó giấu nổi vẻ điển trai của mình. Anh lười biếng ngả người ngồi trên sô pha: "Sao sớm ngày ra đại thiếu gia Thẩm đây lại cáu gắt như vậy, làm bạn với cậu thật không dễ dàng."

Thẩm Minh Lãng cười khẩy: "Nếu không phải bạn thì tốt rồi, ít nhất tôi có thể ngủ ngon."

Phó Kim Tiêu cười ra tiếng.

Ở khía cạnh nào đó, bọn họ có thể xem như là ngưu tầm ngư, mã tầm mã, hay có thể hiểu là cả hai đều vô tình, ích kỷ từ trong xương giống hệt nhau.

Thẩm Minh Lãng cuối cùng cũng vào vấn đề chính: "Thế nhân sinh đại sự của cậu là cái gì?"

Phó Kim Tiêu thưởng thức chén rượu trong tay, chậm rãi mở miệng: "Hình như, tôi thích một người."

"..."

Không khí an tĩnh trong chớp mắt.

Mãi sau đó, Thẩm Minh Lãng mới đẩy mắt kính: "Có người thích thì theo đuổi thôi. Lấy điều kiện của cậu còn sợ đối phương không ưa sao?"

Phó Kim Tiêu từ tốn nói tiếp: "Trước mặt đối phương thì ai cũng trở nên tự ti cả, huống chi tôi còn lo lắng người nhà em ấy sẽ có người không đồng ý."

Thẩm Minh Lãng cũng tự rót cho mình một ly rượu, đáp lại: "Ai lại không đồng ý cơ chứ? Đến cả nhà Phó còn bắt bẻ thì chẳng lẽ đối phương là họ hàng với vua chúa chăng? Là nhà ai thế, tôi có biết không? Cậu nói rõ ra, có gì tôi giúp cậu theo đuổi."

Phó Kim Tiêu nhìn hắn, nụ cười bên môi ngày càng tươi.

Thẩm Minh Lãng bưng ly rượu, bỗng cảm thấy có điềm xấu ập tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.