Lão phu nhân đập đùi, nước mắt giàn giụa: "Đó là cả gia tài dành dụm cả đời của ta a! Vậy mà bị kẻ gian trộm sạch, một đồng cũng không còn, sau này ta biết sống sao đây?"
"Đại nãi nãi, ngươi làm chủ mẫu kiểu gì vậy, trong nhà có trộm mà cũng không hay biết. Lỡ như ngày nào đó có kẻ gian to gan hơn vào đây, khuân sạch cả Hầu phủ, chẳng lẽ cả nhà cùng đi uống gió Tây Bắc hay sao?"
Chu Nguyệt Nhiên chẳng chút khách khí mà trợn trắng mắt: "Ai mà biết bạc của lão phu nhân đi đâu rồi." Thật giả thế nào, ai mà biết được?
"Đại nãi nãi, ngươi quản gia bất lợi, khiến ta mất hết bạc, số bạc này chẳng phải nên do ngươi bồi thường cho ta sao?"
Chu Nguyệt Nhiên rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra là nhắm vào số của hồi môn của con gái bà ta.
Lão thái bà c.h.ế.t tiệt, bộ mặt tham lam này thật khiến người ta buồn nôn.
Dương Đạo Lăng ho khan hai tiếng: "Phu nhân, mẫu thân mất nhiều tiền như vậy, người đau lòng khó chịu mới ngã bệnh. Hay là nàng lấy từ công quỹ hai mươi vạn lượng bạc đưa cho người, như vậy người sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Sao có thể được, tiền công quỹ là để chi tiêu cho cả phủ Vĩnh Ninh hầu, lấy ra hai mươi vạn lượng, cả phủ chẳng phải khánh kiệt hay sao?"
Lão phu nhân lấy khăn lau nước mắt, kịch liệt phản đối.
"Mẫu thân, vậy người nói phải làm sao? Số bạc kia mất rồi thì thôi, coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-nang-la-sung-phi-cua-the-tu/3726230/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.