Chương trước
Chương sau
Du Âm kinh ngạc quay đầu lại, Bắc Tiêu dường như đã trở lại bình thường, nhặt quần áo lên, thay y mặc lại cẩn thận, động tác ôn nhu mà tỉ mỉ tinh tế, thật giống như thể người vừa mới đè người ta trên giường không phải hắn vậy.
"Bắc Tiêu." Làm xong hết thảy mọi việc, Bắc Tiêu đứng lên, nói với Du Âm đang ngồi trên giường.
Du Âm: "Hả?"
Ngay sau đó y mới nhớ tới, Bắc Tiêu đang trả lời vấn đề băn khoăn đầu tiên của y.
Được rồi, tôn chủ quả nhiên là hành sự quỷ dị, rất khó giao lưu.
Bất luận như thế nào, Du Âm cùng Trần Thệ tạm thời không có chỗ để đi, Bắc Tiêu dù có đuổi cũng không đi, Du Âm không dám đuổi, Trần Thệ lại càng không dám. Vài người cứ như vậy mà ở lại tiểu uyển tại Lộc Sơn, điều khiến Du Âm vui mừng chính là, thái độ của Bắc Tiêu đối với y dường như đã thay đổi, kể từ sau cái hôn ngày hôm ấy, Bắc Tiêu cũng không đề cập gì đến chuyện thành thân nữa, cũng không còn một lời không hợp là nhào lên cắn người, không ăn thịt trẻ con cũng không đánh người, không phá hủy phòng ở, không chặt cây bừa bãi, lúc không điên, vị này tựa hồ trở nên gọn gàng, ngăn nắp hơn không ít.
Ở chung mấy ngày, Du Âm đã có thể thăm dò ra một quy luật để có thể hòa hợp với Bắc Thiêu, tỉ như vị này mà gặp phải một vấn đề không muốn trả lời sẽ nhào lên cắn người, còn có nếu như y bị thương hoặc là lộ ra một tí tẹo cảm xúc không vui, vị này sẽ phát nổ luôn.
Không thích y bỏ trốn, không thích y bị thương, không thích y tâm tình không tốt, theo lời nhóc đàn em, Bắc Tiêu rất có thể mắc phải "chứng hoang tưởng Du Âm bị hại".
Nếu thật là vậy, Du Âm không thể tưởng tượng được mấy năm trước khi y trở về, không biết Bắc Tiêu đã sống như thế nào. Không ai sẽ tự dưng vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, đây là đạo lý mà Du Âm hiểu rất rõ, nhưng Bắc Tiêu, y không tài nào nhớ ra nổi.
Du Âm cảm thấy đang sống cuộc sống của một con cá mặn, ở trong ánh nắng và mưa móc ở Lộc Sơn, dần dần trở nên mặn mòi.
Rảnh rỗi không có gì làm, ở Lộc Sơn nghỉ ngơi, mỗi ngày Du Âm cùng Trần Thệ hằng ngày tham gia các loại lớp học, phảng phất như thể tìm lại được những năm tháng thiếu niên ngắn ngủi kiếp trước. Thời gian này, tính tình của Bắc Tiêu tương đối tốt, an tĩnh ngồi trên đệm hương bồ, trên bàn luôn có hai con bồ câu tuyết trắng đậu lại, lúc Du Âm buồn ngủ, còn chủ động đưa bả vai cho Du Âm dựa, tuy rằng thông thường những lúc như thế Du Âm đều bị ánh mắt của đàn em làm cho tỉnh ngủ.
Không thể không nói, hình tượng của Bắc Tiêu ở Nhân tộc có thể tính là hoàn mỹ, con ngươi màu vàng và yêu văn trên mặt bị giấu đi, hơi thở thuộc về Yêu tộc cũng bị thu liễm triệt để, hệt một thanh niên Nhân tộc anh tuấn, đi cùng với Du Âm luôn luôn có thể hấp dẫn của tất cả mọi người ở Lộc Sơn.
"Ngươi đang nhìn ai thế?" Bắc Tiêu liếc mắt nhìn sang bên cạnh Du Âm.
Du Âm: "Đang nhìn sư tỷ... quyển sách trên tay sư tỷ."
Cực kỳ có ý chí cầu sinh.
Lê Nhã nghe thấy tiếng của bọn họ, gương mặt ửng đỏ, ra hiệu cho hai người đến ngồi cùng, Trần Thệ và mấy đệ tử khác cũng đều đang ngồi ở đây, vây quanh một cái bàn đá cùng nghiên cứu mấy quyển sách nhỏ.
"Đây là cái gì?" Du Âm duỗi tay nhận lấy quyển sách trên tay Lê Nhã.
Đây là một quyển sách nhỏ lưu truyền trong dân gian, chủ yếu là để cho người bình thường tìm chút niềm vui. Quyển sách trong tay Du Âm gọi là《Tiên đạo thần binh lục》ghi chép về các loại thần binh trên thế gian, bao gồm cả Yêu tộc lẫn Nhân tộc.
"Thật kỳ lạ, quyển sách này có phải là có vấn đề rồi không?" Một tiểu đệ tử chỉ vào "Thần binh lục", nói: "Trong số mười thần binh xếp đầu bảng, rất nhiều cái đều không rõ tung tích."
"Ta nhìn xem." Trần Thệ mở quyển sách nhỏ ra, "Lạc Anh, Dạ Tuyết Minh, Như Ký, Thừa Ảnh, mấy cái này đều là không rõ tung tích, chưa chắc là đã tổn hại gì đó."
Lê Nhã trầm ngâm: "Theo ta được biết, Tịch Liêu kiếm ở trong tay các chủ Kiếm Các Kỷ Phi Vũ, Vọng Niệm kiếm ở Độ Tuyết Sơn Trang, Thiên Tru ở trong tay tôn chủ Yêu tộc đương nhiệm, còn lại hai cái, hai thanh thần binh trong truyền thuyết là Bộ Quang và Vọng Nguyệt cũng do yêu tu nắm giữ, Vọng Nguyệt theo truyền thuyết là vũ khí của tôn chủ Yêu tộc đời đầu Minh Linh, khi tôn chủ đời đầu phi thăng, Vọng Nguyệt đại khái cũng phi thăng theo. Xét cho cùng thời thượng cổ, tu tiên rồi phi thăng còn dễ nói, ngươi nói mấy cái kia, thật sự là không rõ không rõ tung tích."
"Thiên Tru?" Du Âm nghiêng đầu nhìn Bắc Tiêu, Bắc Tiêu cũng nhìn lại y, sợi tơ màu đỏ biến đổi liên tục trong tay Bắc Tiêu lúc trước, hẳn chính là Thiên Tru trong "Thần Binh Lục" đã viết.
"Muốn?" Bắc Tiêu mặt vô biểu tình hỏi, một sợi tơ hồng nhô ra từ cổ tay áo hắn, chọc chọc vào mu bàn tay của Du Âm.
"Không không không." Du Âm nhanh chóng xua tay.
"Sư tỷ, nếu là tỷ được chọn vũ khí, tỷ sẽ chọn cái nào?" Một đệ tử tò mò hỏi.
"Lạc Anh, tỷ muốn Lạc Anh." Lê Nhã không cần suy nghĩ, ngay lập tực nói ra đáp án, "Theo truyền thuyết Lạc Anh kiếm kết hợp với người sử dụng một tâm pháp đặc thù, khi sử dụng kiếm, linh lực sẽ hóa thành những cánh hoa rơi, có cô nương nào mà không thích một thanh kiếm như vậy chứ."
Nghe Lê Nhã nói làm Du Âm có chút sững sờ, y thậm chí bỏ qua cả một chút cảm xúc khác lạ nào đó lóe qua trong ánh mắt Bắc Tiêu, trong trí nhớ của Du Âm có một người cũng từng nói như vậy.
"Sư huynh, Tiểu Hắc, muội muốn một thanh kiếm như này, khi muội vung kiếm, quanh thân sẽ có cánh hoa rơi, các huynh có thể làm ra nó được không?"
"Quá hào nhoáng(1),ta cùng Sương Hàn đánh nhau với người khác ở bên kia, muội thì ở bên này chơi hoa, có thể khiến muội bị cái đẹp đấy làm mất mạng đấy." Năm đó y đã nói như vậy, "Thu lại tâm tư thiếu nữ bay bổng này của muội đi."
(1): Câu gốc là 华而不实 (Có hoa không quả): Ý chỉ sự hào nhoáng bên ngoài, chỉ được cái mã ngoài mà bên trong trống rỗng.
"Đích xác là rất hào nhoáng." Năm đó, người đứng cạnh y cũng đã nói như vậy, "Khó mà trọng dụng."
Mấy đệ tử bên kia tán gẫu đến hưng phấn, Bắc Tiêu bên này lại không vui vẻ gì, giật lấy quyển sách trên tay Du Âm, quăng "bộp" cái lên bàn, nhẹ nhàng khiêng Du Âm lên vai, xoay người rời đi.
Trần Thệ cùng Lê Nhã còn có mấy đệ tử khác lâm vào trong sự trầm mặc quỷ dị.
Du Âm: "........."
Hai con bồ câu trắng bay tới, song song ngồi xổm trên vai Bắc Tiêu, gật đầu với Trần Thệ.
Lê Nhã: "..... Quan hệ của hai vị sự đệ thật tốt."
"Ngươi muốn làm gì?" Trong phòng, Du Âm bị xách đi trước mặt bàn dân thiên hạ, vùng lên phản kháng.
Du Âm vừa dứt lời đã bị Bắc Tiêu một tay đẩy sát vào tường, hai tay chống ở hai bên sườn của y, chặn lại đường trốn thoát của Du Âm, cứ như vậy cúi đầu nhìn y, đột nhiên trái tim Du Âm đập nhanh hơn vài phần,không rõ lý do.
"Ta muốn đi một chuyến đến kinh thành." Bắc Tiêu vẫn tiếp tục duy trì tư thế này, không hề có ý định thả cho Du Âm tránh thoát.
Du Âm trốn tránh ánh mắt của đối phương: "Ngươi đi thì đi đi." Không cần nói với ta.
Nhưng lời cần nói đều nói xong rồi, tôn chủ vì sao còn chưa thả y đi, hay là còn muốn một lời chúc phúc trước lúc chia tay? Tôn chủ hỉ nộ vô thường, cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Du Âm mở miệng hỏi thử: "À thì, thuận buồm xuôi gió?"
"Ta muốn đi một chuyến đến kinh thành." Bắc Tiêu lặp lại lời vừa mới nói một lần nữa, ngón tay hơi lạnh đặt lên cổ Du Âm, nhẹ nhàng ấn xuống, tựa hồ đang cảm thụ nhịp đập của đối phương: "Cho nên, ngươi phải ngoan ngoãn ở lại đây, không được phép đi đâu, bằng không...."
Du Âm bị đe dọa: "......"
Bằng không cái gì? Tôn chủ chó điên không phải lại muốn nhào lên cắn y đấy chứ?
"Bằng không, ta sẽ phạt ngươi." Đầu ngón tay hơi lạnh của Bắc Tiêu đảo qua vành tai Du Âm, lại nói, "Ta sẽ để Vân Vân lại cho ngươi."
"Ồ...." Du Âm còn chưa kịp nói xong, đã bị Bắc Tiêu đè lại, đẩy sát vào tường. Trên mặt Bắc Tiêu hiện lên ý cười nghiền ngẫm, lộ ra hàm răng bén nhọn sáng bóng hướng về phía Du Âm, cúi đầu vùi vào trong cổ Du Âm, Du Âm nhanh chóng nhắm hai mắt lại,nhưng mà đau đớn trong dự đoán không có đến, y nghe thấy tiếng cười nhạo cực kỳ đáng ghét của Bắc Tiêu ở bên tai, khi lần thứ hai mở mắt ra, trong phòng đã không thấy bóng dáng của Bắc Tiêu đâu nữa.
Sớm muộn gì cũng bị hù chết, Du Âm thở hổn hển, cảm thấy chân có hơi nhũn ra, chậm rãi dán trên vách tường thử cử động thân dưới, ngồi xổm trên mặt đất.
Ở chỗ Bắc Tiêu đứng ban đầu, có một con bồ câu tuyết trắng hạ xuống, nghiêng đầu nhìn y.
Bồ câu: "Cúc cu?"
Lộc Sơn tiên đạo đã xuống dốc lâu lắm rồi, toàn bộ sơn môn cũng chẳng có cái gì gọi là quy củ, thái độ của các trưởng lão đối với đệ tử cũng chính là xem có thích học hay không. Bắc Tiêu biến mất vài ngày cũng không có người nào phát hiện. Mắt thấy Hoa Nguyệt tiết ở Nhân giới sắp tới rồi, kinh thành là nơi náo nhiệt nhất, đám đệ tử Lộc Sơn bắt đầu thảo luận chuyện đi kinh thành.
"Đàn anh, cái bánh nhân đậu ngon lắm." Bên bàn đá, Trần Thệ đưa cho Du Âm một cái giấy gói, "Mới vừa cùng sư tỷ bọn họ đi thành Đỗ Khang mua về."
"Quả thật không tồi." Du Âm cắn một miếng mở miệng khen, có hơi giống điểm tâm y từng ăn khi ở Nam Uyên Học Cung kiếp trước.
"Đằng kia, cũng cho ngươi một cái." Trần Thệ vứt một cái bánh nhân đậu về phía rừng trúc, một bóng dáng quần áo tả tơi chậm rãi bò ra từ trong rừng trúc, đón lấy cái bánh nhân đậu Trần Thệ ném.
"Đó là?" Du Âm nhìn bóng dáng người nọ trong rừng trúc, kia hình như là một người còn rất trẻ.
"Hắn tên là Kinh Trập, trưởng lão vào một hôm Kinh Trập(2) nhặt được hắn ở dưới chân núi, không biết là sai vặt nhà ai, bị người ta đánh cho chết khiếp, thần trí cũng không rõ ràng, liền dùng tên tiết khí đó làm tên cho hắn." Lê Nhã ở một bên cười nói, "Trưởng lão thượng hại hắn, mang hắn lên núi, để cho hắn làm ít việc đơn giản, vì thế mọi người cho hắn ở đây chăm sóc rừng trúc này, ngày thường nấu cơm cũng để lại phần cho hắn, coi như là đã cứu được một tính mạng."
(2) Một trong hai mươi bốn tiết khí, diễn ra vào ngày năm hoặc sáu tháng ba dương lịch
"Là vậy à." Du Âm thu lại tầm mắt.
"Hoa Nguyệt tiết này hai đệ có muốn đi kinh thành không?" Lê Nhã hỏi, "Hoa Nguyệt tiết có Tiên Môn Thịnh Hội, hoàng gia còn mở tiệc chiêu đãi, tiệc chiêu đãi chúng ta nhất định với không tới đâu, Lộc Sơn quá nhỏ, nhưng trong thịnh hội có các tiên môn đấu pháp, có thể đến học hỏi, rất có ích cho việc tu hành của chúng ta."
"Đấu pháp!" Hai mắt Trần Thệ sáng lên, "Đi đi đàn anh, đi dạo một vòng cũng không lỗ đâu."
Du Âm kỳ thực không có hứng thú gì với đấu pháp, đời trước đã thấy quá nhiều rồi, quen rồi nên không còn thấy thú vị gì nữa. Thịnh Hội Tiên Môn y cũng hoàn toàn không muốn đi, lỡ như đụng phải người quen, thì nên làm gì để không bị nghĩ là xác chết vùng dậy đây.
Có điều kinh thành, Du Âm vẫn muốn đi, bởi vì thế gia luyện khí Độ Tuyết Sơn Trang ở kinh thành, y muốn thử xem cái vòng tay kỳ lạ trên cổ tay trái kia có thể mở ra được hay không, như vậy y có thể cùng đàn em trở lại thế kỷ hai mươi mốt.
Đối với lời cảnh cáo của Bắc Tiêu, Du Âm liếc con bồ câu trên bàn, nhìn thấy sự phản đối trong đôi mắt đậu xanh của nó.
Từ khi Bắc Tiêu đi rồi, y vô số lần muốn moi chút gì đó từ trong miệng bồ câu, nhưng bất luận hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời đều có một tiếng "Cúc cu" cực kỳ có lệ. Thế cho nên đàn em đã rất nhiều lần dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn y, dẫu sao cũng là y mấy ngày này, số lần ôm một con bồ câu, lầm bầm lầu bầu một mình thật sự quá nhiều.
Lê Nhã và Trần Thệ đang chờ câu trả lời của Du Âm, Du Âm bên này đã cân nhắc xong lợi hại.
"Đi." Du Âm nói chắc như đinh đóng cột, đi thì đã sao, nhưng sợ là nếu không thành công, có khả năng sẽ đến cắn ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.