Hoắc Nghiên Từ mặc một bộ âu phục màu đen, tuấn tú lại nghiêm nghị bước vào.
Anh ta sao lại tới đây?
Nhìn thấy Kiều Thời Niệm, đáy mắt Hoắc Nghiên Từ có chút phức tạp nhưng trên mặt vẫn là nét lạnh lùng vốn có, như là đang cố gắng áp chế chính mình.
Còn mang mặt lạnh tới đây, là để tính sổ chuyện lúc sáng sao?
"Ông ngoại."
Kiều Thời Niệm nghi ngờ, từ khi nào mà Hoắc Nghiên Từ lại lễ phép chào hỏi ông ngoại cô như vậy.
"Nghiên Từ tới rồi, có đói hay không, mau ngồi xuống dùng cơm, hai ông cháu đang đợi con đó."
Kiều Đông Hải nhiệt tình tiếp đón: "Con ngồi xuống bên cạnh Niệm Niệm đi, có món cá mú hấp mà con thích để gần đó."
Nghe vậy, Kiều Thời Niệm vội vàng đem đĩa cá mú hấp đẩy ra giữ bàn: "Anh ngồi đối diện đi."
"Niệm Niệm, con sao vậy?"
Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Nghiên Từ, Niệm Niệm từ nhỏ bị ta chiều hư nên có chút tùy hứng."
"Bình thường cũng ỷ có ông ngoại cưng chiều nên cư xử nhiều lúc tùy tiện, nhưng tâm địa nó thực rất lương thiện, con cũng đừng so đo với nó."
Hoắc Nghiên Từ không phản bác Kiều Đông Hải, đi tới bên đối diện ngồi xuống, trên mặt không lộ rõ vui buồn, tùy tiện nói: "Ông ngoại, con biết."
Hoắc Nghiên Từ từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi nghiêm khắc, tuy bản thân không thích cô, nhưng xưa nay trước mặt người ngoài luôn cư xử có chừng mực, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-hoac-phu-nhan-chi-muon-ly-hon/3414734/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.