Kiều Thời Niệm cảm thấy buồn cười. 
Hoắc Nghiên Từ không tin tưởng cô, nghĩ rằng cô sẽ lợi dụng chuyện ly hôn để làm tổn hại danh dự của hắn. 
Mới kết hôn chưa đầy một năm đã ly hôn, cũng chẳng phải vẻ vang gì, cô cũng không rảnh để đem chuyện này đi khoe khoang. 
"Tôi sẽ không nhắc đến nửa lời, nếu anh không yên tâm, có thể thêm điều kiện này vào thỏa thuận." 
Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy nụ cười mỉa mai của cô, cảm thấy chướng mắt: "Đừng kéo dài thời gian ký tên." 
Hắn làm như cô cố ý muốn kéo dài thời gian để trì hoãn vậy. 
"Đến lượt anh, kí đi." 
Kiều Thời Niệm đem bút cùng đơn ly hôn đã kí đẩy đến trước mặt Hoắc Nghiên Từ. 
Đã cho người soạn đơn rồi sao không chủ động kí tên trước đi, làm lãng phí thời gian. 
Hoắc Nghiên Từ cảm giác được Kiều Thời Niệm có ý khinh thường, hắn không chấp, dù sao sẽ ngay lập tức không còn quan hệ gì nữa, nhịn cô thêm vài phút cũng không sao. 
Hoắc Nghiên Từ cầm bút chuẩn bị kí tên thì điện thoại trên tay vang lên. Liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, là của Dì Trương – người giúp việc bên cạnh Hoắc lão phu nhân. 
Hắn vừa ấn nghe, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hốt hoảng của Dì Trương. 
"Thiếu gia, Lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu. Tôi đã gọi bác sĩ, thiếu gia mau trở về đi." 
Hoắc Nghiên Từ vừa nghe thế liền vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài. 
"Anh đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-hoac-phu-nhan-chi-muon-ly-hon/3414726/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.