Những tiếng kêu hoảng hốt nối tiếp nhau vang lên, trong không khí còn có tiếng va chạm của đao kiếm, Lâm Hành Chi bị túm lấy có chút khó chịu, y không cảm thấy sợ hãi, chỉ cần không một đao giết y, thì vẫn còn cơ hội.
Khi ám vệ Lệ Vương phủ chạy tới cứu y, Lâm Hành Chi đột nhiên hét lên:"Thái tử điện hạ!"
Người bắt lấy Lâm Hành Chi sửng sốt trong giây lát, điều này không chỉ làm cho ám vệ có cơ hội mà còn cho Lâm Hành Chi một cơ hội, khi ám vệ chém một kiếm về phía hắc y nhân, Lâm Hành Chi từ trong túi lấy ra một nắm bộ ném thẳng về phía mắt hắc y nhân.
“Tiện nhân!” Hắc y nhân theo bản năng duỗi tay che đi đôi mắt, liền không thể không đem Lâm Hành Chi ném ra, nhận ra mình bị trúng kế, hắn ta tức giận chửi đổng lên.
Lâm Hành Chi ngã xuống đất, Thạch Nghiên vội vàng chen qua đám người tới dìu y.
Hắc y nhân bắt được y cũng ngã ở phía sau y, nhưng bởi vì mắt bị trúng bột muốn bắt lấy Lâm Hành Chi cũng hữu tâm vô lực.
Nhưng ám vệ cũng không thể gi·ết hắn, bởi vì có những hắc y nhân khác ngăn cản.
Lâm Hành Chi tự giác nhanh chóng cùng Thạch Nghiên rút lui ra ngoài, Lâm Hành Chi lệnh cho Thạch Nghiên:"Bảo Thạch Mặc nghĩ cách giật khăn che mặt của hắc y nhân vừa bắt ta."
Lâm Hành Chi hoài nghi người kia chính là Thái Tử, hoặc là người cực kỳ thân cận bên Thái Tử.
Ánh mắt hắn ta nhìn y không đúng, hận ý quá sâu, và phản ứng của hắn ta khi y kêu Thái tử.
Bất quá đối phương không cho Lâm Hành Chi cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật, hắc y nhân nhanh chóng được đồng bọn đưa đi.
Sự hỗn loạn cũng theo đó kết thúc.
Lâm Hành Chi không có vết thương nào khác ngoại trừ việc cổ áo bị kéo quá mạnh, Thạch Nghiên hét lên mau chóng hồi phủ, bên ngoài quá nguy hiểm.
Nhưng vừa lúc chuẩn bị đi, lại bị người của Tuần phòng doanh cản lại.
Thống lĩnh Tuần phòng doanh Triệu Tân An cung kính nói với Lâm Hành Chi:"Hạ quan có việc thỉnh giáo Lệ Vương phi, thỉnh Vương phi hạ mình phối hợp trả lời hạ quan mấy vấn đề."
Lâm Hành Chi gật đầu, “Ngươi hỏi.”
“Vương phi có quen biết với những người này?"
Lời này mới vừa ra khỏi miệng, Thạch Nghiên liền cau mày hỏi lại, “Lời này của Triệu thống là có ý gì?”
Ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm Triệu Tân An, một hai phải bắt gã ta nói rõ ra.
Triệu Tân An ánh mắt dao động, không biết nên nói như thế nào.
Nhưng Lâm Hành Chi không sai biệt lắm đã hiểu, Thạch Nghiên cũng đã hiểu, lập tức tức giận nói, “Ngươi hỏi vớ vẩn gì đấy? Thiếu gia nhà ta làm sao quen biết với đám sát thủ đó? Nếu thực sự biết, sao lúc nãy thiếu chút nữa đã bị bắt đi?"
“Nhưng như vậy nhiều người bị bắt đều đ·ã ch·ết, chỉ có Vương phi nhà ngươi còn hoàn hảo không tổn hại gì, cái này các ngươi giải thích như thế nào?”
Thống lĩnh Tuần phòng doanh còn chưa kịp trả lời, phía sau đã có người lớn tiếng hỏi.
Lần này làm Thạch Nghiên càng tức giận hờn, chạy đến chỗ người đang thẩm vấn thiếu gia nhà mình, hung hăng hỏi lại, "Làm sao, thấy thiếu gia nhà ta bị giết ngươi mới vui vẻ đúng không?"
“Thiếu gia đắc tội các ngươi chỗ nào, các ngươi nhất định phải nói thiếu gia như vậy, ta mới là kẻ muốn hỏi các ngươi có phải là cùng một đám với mấy tên sát thủ đó hay không, lại trông mong thiếu gia nhà ta xảy ra chuyện!"
Một đám người bị chất vấn á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới có người ngạnh cổ nhỏ giọng nói câu, “Chính là, vốn dĩ cũng chỉ còn có hắn còn sống, không tin các ngươi tự nhìn xem đi.”
"Những đại nhân chết chức quan cũng không thấp."
Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu lại nhìn, phát hiện mấy vị đại thần trong triều đều đã chết, đúng như lời người nọ nói, chức vụ của bọn họ cũng không thấp,quan trọng là những người này đều là của Binh bộ và Hộ bộ.
Cẩn thận tính toán, không phải có quan hệ với lương thảo thì chính là binh khí.
Lâm Hành Chi nhìn về phía cửa thành, phụ thân và nhị ca y vừa mới rời khỏi kinh thành, những kẻ này đều đã chết, vậy cho nên là có ý gì?
Lâm Hành Chi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tuần phòng doanh, “Chư vị hoài nghi ta cấu kết sát thủ, mưu hại giết chết những đại nhân, vậy vì sao ta phải làm như vậy?"
“Hừ, ngươi vẫn có gan mà hỏi, quả nhiên cùng điên vương là cá mè một lứa, người khác làm ngươi phật lòng một chút, ngươi sẽ giết người diệt khẩu. Trên đời này không còn ai ác độc như hai người các ngươi."
Lại một giọng nói khác tham gia vào, giúp Lâm Hành Chi tìm nguyên nhân giết người, còn muốn kéo Sở Chiêu vào, rất có tâm.
Lâm Hành Chi nhìn xung quanh, sau đó hỏi:"Người này là ai?"
Đối phương đầy mặt châm chọc nhìn Lâm Hành Chi, nhưng Lâm Hành Chi xác thật không quen biết người này.
Thạch Nghiên cũng lắc đầu, “Chưa thấy qua.”
Phản ứng của chủ tớ Lâm Hành Chi khiến người đến chỉ trích lập tức cứng đờ, sắc mặt trở nên u ám.
Nhưng Lâm Hành Chi cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu thân phận của đối phương, y nhìn về phía Triệu Tân An, “Bổn vương phi cùng sát thủ không có bất luận quan hệ gì, bổn vương phi còn sống nguyên nhân là bởi vì bên người có người bảo hộ, bổn vương phi còn ném thuốc độc vào mắt tên sát thủ kia, mới có thể thoát thân."
“Nếu chỉ bởi vì còn sống mà trở thành đối tượng hoài nghi, vậy thì ở đây có không ít người còn sống. Xem ra bọn họ đều bị nghi ngờ, Triệu thống là nghĩ thế nào?"
Triệu Tân An có chút do dự, chỉ là bởi vì thật sự rất khó phán đoán, thậm chí nếu có hoài nghi cũng không nên hoài nghi đến trên người Lệ Vương phi.
Đang lúc hắn suy nghĩ, Lâm Hành Chi lại hỏi hắn:“Là cái gì, khiến cho các ngươi một mực chắc chắn bổn vương phi cấu kết với những tên sát thủ đó, là các ngươi tận mắt nhìn thấy? Hay là các ngươi đã sớm biết nội tình, giờ phút này lại mạnh mẽ ụp cái mũ này lên trên đầu bổn vương phi?!"
“Ngươi lại có gan để hỏi, không phải ngươi thì có thể là ai?" Triệu Tân An lại bị người ta đoạt lời nói, vẫn là cái kẻ mà Lâm Hành Chi không quen biết, “Ai mà không biết phụ thân ngươi vì muốn lương thảo quân bị mà cùng những vị đại nhân này nháo túi bụi, phụ thân ngươi vừa mới ra khỏi cửa thành thì các đại nhân ở đây bị sát thủ giết, không phải có ý định trả thù thì chẳng lẽ là trùng hợp?"
So với sự ohẫn nộ của đối phương, Lâm Hành Chi lại bình tĩnh hơn rất nhiều, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu mình, "Không thì ngươi mau đi tìm y quán xem lại đầu óc đi, ngươi bệnh không nhẹ đâu."
Y cũng hiểu được đây là muốn đem y cuốn vào vụ ám sát này.
Lâm Hành Chi: “Thạch Mặc, hiện tại ngươi lập tức ra khỏi thành đuổi theo phụ thân cùng nhị ca, đem chuyện này nói cho bọn họ, để bọn họ trở về điều tra cho rõ ràng rồi hãy tới biên quan, miễn cho ở biên quan chịu khổ đổ máu, còn phải chịu cái tội danh mưu sát đồng liêu."
Thạch Mặc không có một chút do dự, xoay người rời đi.
Lâm Hành Chi nhìn thấy được sự hoảng loạn trong mắt những người này, đặc biệt là tên của chỉ trích y.
Hắn rất mau lại bắt đầu, “Lâm Hành Chi, ngươi thật to gan, dám làm trễ quân cơ!”
Lòng đầy căm phẫn, hư trương thanh thế, thành công giúp Lâm Hành Chi thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lâm Hành Chi vẻ mặt vô tội, “Cũng không phải là ngươi nói Lâm gia ta cấu kết sát thủ m·ưu s·át chư vị đại nhân sao, nếu chúng ta tội ác tày trời, vậy thì phụ thân và nhị ca ta sao có thể đi trấn giữ biên quan, phải để người quay về điều tra cho rõ ràng."
Vẻ mặt "ta là vì các ngươi mà suy nghĩ" của Lâm Hành Chi khiến đối phương tức đến dậm chân.
Hắn chỉ vào Lâm Hành Chi, “Ta chưa nói việc này liên quan đến Lâm đại tướng quân, ta nói chính là ngươi, là ngươi Lâm Hành Chi ngươi là người cấu kết sát thủ!”
Lâm Hành Chi khó hiểu, “Đúng vậy, nhưng ta cấu kết sát thủ không phải vì báo thù cho phụ thân và nhị ca sao, vậy thì bọn cũng nên có mặt. "
“Đúng không?” Lâm Hành Chi còn hỏi ý Thạch Nghiên.
Thạch Nghiên liên tiếp gật đầu, “Nếu không giải chuyện này, lão gia và nhị thiếu khi đến biên quan cũng sẽ suy nghĩ lung tung, như vậy thì không ổn chút nào."
Lâm Hành Chi chỉ nói mấy câu đã làm thay đổi cục diện, vốn là chỉ trích y cấu kết sát thủ ám s·át mệnh quan triều đình, hiện tại lại biến thành ngăn trở Lâm phụ cùng Lâm Kỳ hồi kinh.
Thấy tình hình không đúng, lập tức liền có quan viên lại đây khuyên, vẻ tận tình khuyên bảo, “Vương phi đừng tức giận, đều là những kẻ không có mắt nói, mặc kệ là sát thủ có liên quan đến Vương phi hay không không quan hệ. Chúng ta không thể để Tướng quân quay về, ở biên quan có rất nhiều bá tánh đang đợi bọn họ, Vương nghĩ nên hiểu bên nào nặng bên nào nhẹ."
“Đương nhiên, hạ quan tin tưởng Vương phi là trong sạch, đợi điều tra xong nhất định sẽ trả lại trong sạch cho Vương phí, Vương phi đừng nóng vội."
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Bổn Vương phi không vội, nhưng bổn vương phi tò mò, vị đại nhân này sao ngươi còn sống?”
Quan viên đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Lâm Hành Chi tiếp tục dùng giọng điệu khoa trương hỏi, "Lại không có ai hoài nghi ngươi liên quan đến sát thủ. Thật kỳ quái, ngươi có phải đã thu mua những con chó... những tên chạy loạn đó?"
Lâm Hành Chi kịp thời thay đổi lời nói, nhưng những người ở đây đều nghe rõ từng câu từng chữ.
Sắc mặt quan viên kia càng thêm khó coi, căng thẳng nói với Lâm Hành Chi:"Vương phi, ăn nói cho cẩn thận. "
Lâm Hành Chi cười nói, “Khi nói bổn vương phi cấu kết với sát thủ thỉ không một ai đứng ra khuyên bảo ăn nói cho cẩn thận."
“Bất quá cũng không sao, sẽ có người đòi công đạo cho bổn vương phi,” Lâm Hành Chi vẫy tay với thị vệ của Lệ Vương phủ, "Bắt lại hết đưa đến nha môn, bổn vương phi muốn xem nhà ai dám bôi nhọ bổn vương phi."
Lâm Hành Chi còn mời những người khác, “Chư vị đại nhân cùng nhau đi, chúng ta dù sao cũng phải để chuyện này kết thúc, đúng không?"
Người nói muốn bắt là bắt, Lâm Hành Chi cũng nói đi là đi, còn có người đáp ứng y đi xem náo nhiệt hay không, Lâm Hành Chi cũng không quan tâm.
Mà khi xe ngựa đến cửa nha môn, Sở Chiêu đã đợi sẵn ở đó, từ xa Lâm Hành Chi nhìn thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, giống như muốn lập tức ăn thịt người.
Lâm Hành chi đi tới, tự giác xoay một vòng trước mặt hắn, "Ta không bị thương, một chút cũng không, rất tốt."
Ánh mắt Sở Chiêu dừng ở trên cổ hơi đỏ lên của Lâm Hành Chi, híp mắt không nói lời nào.
Lâm Hành Chi tới gần Sở Chiêu, rút vào người hắn, ngẩng cổ cho hắn xem, “Thật sự không có việc gì, cũng không bằng những dấu vết chàng lưu lại trên người ta, một chút cũng không đau."
Sở Chiêu dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, rốt cuộc cũng mở miệng, “Không giống nhau.”
Rồi sau đó, ánh mắt Sở Chiêu dừng ở trên người nam tử trẻ tuổi bù bắt tới, chỉ bị Sở Chiêu nhìn một cái sắc mặt gã đã tái nhợt, run lẩy bẩy, không dám phát ra một tiếng nào.
Lâm Hành Chi cũng cảm thấy hiếm lạ, nếu như sợ Sở Chiêu như vậy, còn dám bước vào vũng nước đục này, cũng không biết vì cái gì.
Lâm Hành Chi hỏi: “Quen biết sao?”
Sở Chiêu: “Không quen biết.”
Không quen biết cũng không sao, để quan tri phủ thẩm tra tự nhiên sẽ biết, người này là con vợ lẽ của Ngự sử đại phu Tống Văn Uyên, tên là Tống Nhàn.
Ở Tống gia không được ưa thích, ng·ay cả gia nhập vào Tuần phòng doanh cũng là dựa vào chính mình để vào.
Không có thù oán gì với Lâm Hành Chi và tướng quân phủ, những lời buộc tội đó có thể đều là do bị sai sử mà thôi, chẳng qua người sai sử là ai, Tống Nhàn sống chết không chịu khai ra.
Hắn ta mặc dù cực kỳ sợ Sở Chiêu, nhưng lại nói với Lâm Hành Chi một cây tàn nhẫn:"Người đó nói, ngươi nhất định phải chết!"
Tống Nhàn trên mặt đầy hận ý, từng chữ một đều nói rất rõ ràng.
Nhưng hắn ta thoạt nhìn không có chút nào hối hận, ngay cả khi bị kết án giam vào đại lao, trên mặt hắn ta vẫn nở nụ cười, như đang cười nhạo cái chết sắp xảy ra với Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi thật sự không hiểu, “Đây chắc không phải là nợ phong lưu của ta chứ?”
Y trong lúc vô tình đùa bỡn Tống Nhàn, mới có thể khiến người này hận y đến như vậy.
Mới vừa nói xong, đã bị Sở Chiêu gõ đầu, “Nợ phong lưu của em chỉ có bổn vương.”
“Ai nha, lúc đó không phải còn là trẻ con hay sao, còn nữa ta cũng đã gả cho chàng sao, đã không còn nợ phải không?"
Về phần phong lưu, “Buổi tối chàng làm chuyện này nọ với ta, có được tính là phong lưu hay không?"
"Ha ha,” Sở Chiêu cười, tay đặt ở trên đầu Lâm Hành Chi, miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.
“Tống Nhàn và Tống gia, ta cho người đi tra, nhưng việc này không thể kết thúc nhanh như vậy, trước khi điều tra được chân tướng, gần đây em không cần đến Hàn Lâm viện.”
Lâm Hành Chi gật đầu, “ Ta biết,” bởi vì y là quả hồng mềm, mặc kệ là đối đầu với Lâm gia hay là Sở Chiêu, khả năng cao là bọn họ sẽ tìm y để xuống tay.
Lâm Hành Chi thở dài, y đúng là kẻ kéo chân sau hai nhà.
Tuy nhiên, y che giấu cảm xúc rất tốt, không để cho Sở Chiêu phát hiện.
Phủ nha giam giữ Tống Nhàn, cũng không cho những người khác tới xem náo nhiệt, tống cổ Thạch Nghiên về tướng quân phủ báo bình an, Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu trở về Lệ Vương phủ.
Tin tức mệnh quan triều đình bị sát thủ giết chết trên phố cùng ngày được truyền đi, giống như tất cả mọi người đều được chứng kiến, miêu tả cực kỳ sinh động.
Mà chuyện Lệ Vương phi cấu kết với sát thủ cũng được lan truyền, cũng không biết là sợ bọn người Lâm phụ quyết kinh thành hay là vì một cái gì khác. Không ai đề cập đến lý do Lâm Hành Chi cấu kết sát thủ, chỉ đem y cùng Lệ Vương đặt cùng một chỗ nói bọn họ là một đôi cẩu nam nam tàn nhẫn tâm địa độc ác.
Lâm Hành Chi nghĩ, đây quả thật là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Chết một số mệnh quan triều đình, lại có tin đồn chuyện này có quan hệ với Lâm Hành Chi, Kiến Nguyên Đế không thể giả vờ câm điếc nên ngay trong ngày sai người cho gọi Lâm Hành Chi vào cung thẩm vấn. Còn không cho Sở Chiêu đi cùng, chỉ một mình y tiến cung.
Trong chính điện không chỉ có Kiến Nguyên Đế, còn có Tề Vương và một vài đại thần quan trọng trong triều.
Kiến Nguyên Đế mở miệng liền hỏi: “Ngươi có biết tội của mình không?”
Lâm Hành Chi quỳ lắc đầu, “Thần không biết.”
Sở Chiêu không muốn gọi Kiến Nguyên Đế là phụ hoàng, y cũng không có ý định kêu, còn có cái danh biên soạn Hàn Lâm Viện trong người, tự xưng thần cũng hợp lý.
Kiến Nguyên Đế không có phản ứng gì với câu trả lời của Lâm Hành Chi trả lời, lại nói: “Trẫm hỏi ngươi, từ khi nào mà ngươi cấu kết với đám sát thủ đó, cấu kết với bọn chúng như thế nào, còn không mau nói ra!"
Nghe những chém đinh chặt sắt này, cho nên dò hỏi là giả, khấu tội danh là thật.
Lâm Hành Chi hỏi lại: “Hoàng Thượng có chứng cứ gì chứng minh những sát thủ đó có liên quan đến thần?"
“Làm càn! Ngươi còn dám giảo biện, nếu hiện tại ngươi thành thật nhận sai trẫm còn có thể nể mặt đại tướng quân xử lý nhẹ nhàng. Nếu không, ai cũng không thể bảo vệ được ngươi!"
Đánh giá từ vẻ mặt tức giận của Kiến Nguyên Đế và ánh mắt của những người xung quanh như đang xem trò vui, giống như thực sự có bằng chứng.
Tình hình tựa hồ có chút bất lợi.
Lâm Hành Chi vừa mở miệng chuẩn bị trả lời, Tề Vương đột nhiên mở miệng nhắc nhở y, “Tam tẩu, có một số lời nên suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lâm Hành Chi, giống như bọn họ muốn xem y giảo biện đến đâu.
Lâm Hành Chi bình tĩnh, lại lần nữa trả lời:"Thần không biết, chuyện sát thủ không liên quan gì đến thần."
“Chậc,” một tiếng cười nhạo từ phía sau truyền đến, "Lâm Hành Chi, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu ngươi muốn có chứng cứ, cô liền cho ngươi xem chứng cứ, nhân chứng và vật chứng đều đã ở đây!"
Một phong thư được ném thật mạnh trước mặt Lâm Hành Chi, Lâm Hành Chi quay đầu lại, thấy Thái tử đang nở nụ cười nham hiểm cùng với một hắc y nhân bị bịt mắt ở phía sau.
Thái Tử chỉ vào một người một tin, lớn tiếng nói, “Lâm Hành Chi, đây là bằng chứng người cấu kết với sát thủ mưu sát mệnh quan triều đình!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]