Chương trước
Chương sau
Kế hoạch diệt trừ Sở Chiêu của Trần hoàng hậu không thể thực hiện được, bản thân Sở Chiêu cũng không ngờ lời uy hiếp của mình lại có thể cứu mình khỏi rắc rối nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng bởi vì Sở Chiêu uy hiếp, Trần hoàng hậu không dám cũng không tìm được cơ hội thích hợp để Lâm Uyển tiến cung, còn thường xuyên bị Kiến Nguyên Đế tham sống sợ chết lại háo sắc nhắc mãi.

Đương nhiên, ông ta cũng chỉ có thể nhắc mãi nhưng nhất quyết không dám ép buộc.

Gần đây kinh thành còn nổi lên chuyện làm mai gả nữ nhi, chính là để đề phòng lão sắc quỷ Kiến Nguyên Đế tuyển phi.

Trừ bỏ ông ta không biết, người khác đều biết.

Nếu như Kiến Nguyên Đế còn trẻ, nhất định sẽ có người nguyện ý đưa nữ nhi vào cung để tranh đoạt ngai vàng, nhưng bây giờ ông ta già cũng không thể có con, trong triều lại bị các hoàng tử ảnh hưởng, hoàn toàn không đáng để bọn họ hi sinh một nữ nhi.

So sánh thì Tề Vương phủ nhộn nhịp và Ninh Vương phủ tương đối náo nhiệt, người còn thiếu điều được đưa đến trước cửa cho họ chọn.

Ngay cả Thái Tử còn nhân cơ hội lặng lẽ thu hai tiểu thiếp xinh đẹp.

Nói đến săn thu năm nay, trừ bỏ Lâm Hành Chi thì không một ai đạt được mục đích.

Kiến Nguyên Đế không có được một phi tử mới còn bị thương lẫn trúng độc còn bị kinh hách, sống cũng không được yên ổn lắm.

Tề Vương muốn cưới Lâm Uyển không thành, Kiến Nguyên Đế không thực hiện yêu cầu mà ông ta từng đáp ứng, sau khi hồi kinh cũng không quản tới, thậm chí không có ý định chọn Vương phi cho hắn.

Lệ phi hoàn toàn thất sủng, ngay cả mặt Kiến Nguyên Đế cũng không thấy, chứ đừng nói là nói mấy lời tốt đẹp giúp Tề Vương.

Tình hình như vậy đã khiến Tề Vương vừa sốt ruột lại vừa lo lắng, một bên hỏi thăm có phải Kiến Nguyên Đế xảy ra chuyện gì hay không, một bên lui tới với các triều thần càng chặt chẽ.

Nếu thực sự có chuyện gì, hắn cũng có thể lập tức thực hiện kế hoạch.

Kỳ thật Thái Tử cũng không khá hơn là bao, tuy bây giờ Kiến Nguyên Đế rất tín nhiệm Trần hoàng hậu nhưng ông ta không tin Thái tử, hơn nữa trong tiềm thức của ông ta, một khi ông ta chết đi, Thái tử sẽ là người kế thừa ngai vàng. Nên cảm thấy Thái tử là người hy vọng ông ta chết nhất, cho nên phòng Thái tử như phòng cướp.

Mặc dù Thái tử biết chuyện này có liên quan đến việc Kiến Nguyên Đế trúng độc, nhưng bị đề phòng như vậy trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là những người gió chiều nào theo chiều ấy cho rằng hắn khiến Kiến Nguyên Đế tức giận, đều có ý chuyển sang Tề Vương.

Dưới tình huống như vậy, còn nổi lên một làn gió lạ, có người bắt đầu mượn sức Ninh Vương, vị ngũ hoàng tử không học vấn không nghề nghiệp bắt đầu đi vào tầm nhìn của mọi người.

Nhưng những việc này đều không liên quan gì đến Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi, bọn họ đều đang rất bận.

Từ sau khi săn thu về, toàn bộ Lệ Vương phủ đều hối hả chuẩn bị cho hôn sự của chủ tử.

Mà Sở Chiêu chuẩn bị làm tân lang, mỗi ngày không phải bị Nam Tinh lôi kéo đi thử hỉ phục thì chính là lấy mấy quyển sách cho hắn đọc, hoặc là thúc giục hắn đi Tướng quân phủ bồi dưỡng tình cảm với Vương phi, bị chỉ huy xoay vòng vòng, không có một giây phút nhàn rỗi.

Lâm gia bên này cũng không khác biệt lắm, cả nhà từ trên xuống đều đang tất bật chuẩn bị cho hôn sự của Lâm Hành Chi.

Chu thị chỉ cưới con dâu, còn chưa có gả nữ nhi, mà gả một cái là gả làm Vương phi, lại còn là nam tử, khác nhiều chỗ với nữ tử xuất giá, Chu thị cũng không muốn ủy khuất nhi tử, đối với hôn sự này có thể nói là rất lo lắng.

Lâm Hành Chi phối hợp thử hỉ phục mấy lần, sau đó cũng không có chuyện gì khác, mỗi ngày được Lệ Vương điện hạ đến tướng quân phủ đưa đi Hàn Lâm viện, buổi chiều lại đón người về nhà, thập phần chu đáo, cũng làm cho tất cả mọi người đều biết hai người sắp thành thân.

Ngày nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày mười hai tháng chạp.

Tuy rằng đợi tới hoàng hôn mới bái đường nhưng Lâm Hành Chi vẫn bị gọi dậy từ trước khi bình minh.

Chu thị cũng không định cho y trùm khăn trùm đầu xuất giá, chứ nói đến việc vẽ chân mày đánh má hồng thoa son, cũng chỉ kêu y thay quần áo, buộc tóc mang phát quan, sau đó đưa cho y hai quyển sách.

"Mặc dù có thể không cần, nhưng vẫn nên dành chút thời gian nhìn xem. Đừng để tới thời điểm động phòng cái gì cũng không biết, sẽ giống như cái danh Trạng Nguyên lang của con là hữu danh vô thực."

Lâm Hành Chi lập tức cảm thấy hai quyển sách đơn giản tự nhiên lại trở nên nóng bỏng tay, không cần nghĩ cũng biết sách này là gì, à không, đây không phải là sách chữ mà là tranh vẽ.

Lâm Hành Chi phản bác quan điểm của mẫu thân, “Mẫu thân, Trạng Nguyên lang cũng không phải là người cái gì cũng đều biết, còn nữa, triều đại nào mà thi cái này,” khoa cử mà thi cái này, thì đất nước đó sớm muộn gì cũng sụp.

Chu thị nhìn chằm chằm Lâm Hành Chi một hồi, làm Lâm Hành Chi hoảng sợ, sau đó nói:"Có phải con đã lén xem qua rồi không?"

Lâm Hành Chi quyết đoán lắc đầu, “Không có!”

Không phải lén xem, mà là quang minh chính đại xem, còn là xem cùng với Sở Chiêu.

Tất cả các tư thế trong đó y đều đã nhớ hết.

“Thật sao?” Chu thị không tin.

“Thật sự!” Lâm Hành Chi biểu tình trấn định.

Thấy đào cũng không ra được gì, Chu thị xua tay,"Quên đi chuyện đó không quan trọng, dù sao Lệ Vương cũng sẽ làm."

“Chúng ta nói chuyện khác đi." Sau khi vô tình"kỳ thị" nhi tử, Chu thị lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Lâm Hành Chi.

Giải thích với y:"Đây là vật con đưa cho ta lúc còn nhỏ, nói sợ mình không cẩn thận sẽ đánh mất, nhờ ta giúp con bảo quản chờ con trưởng thành thì đưa lại."

“Nhưng con đọc sách đọc đến quên hết mọi thứ, sau khi lớn lên cũng không nhắc đến chuyện lấy lại, nên thứ này vẫn luôn ở trong kho của ta, hôm nay là ngày con xuất giá, vì lòng hảo tâm nên ta đem đến, từ giờ trở đi con tự mình giữ lấy."



Lâm Hành Chi mở hộp ra, bên trong có một sợi dây đeo cổ, trên đó chỉ treo một cái răng được mài giũa bóng loáng.

Hình lưỡi liềm, chỉ có phần đầu răng mang theo chút nhọn và sắc bén.

Chu thị nói cho y, “Đây là nanh sói, là của một con sói đến từ Mạc Bắc tuyết sơn.”

Nơi đó đã từng có một đất nước, hiện tại chỉ còn lại một mảnh hoang vu.

Lâm Hành Chi nhìn nanh sói, thật lâu chưa mở miệng, đầu nanh sói chọc vào đầu ngón tay, gây ra đau đớn.

Chu thị cũng không quấy rầy y, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh.

Lại qua một hồi lâu, Lâm Hành Chi mới nói: “Mẫu thân, có phải con rất xấu hay không? Con đã quên mất hắn."

Lâm Hành Chi cười khổ, nghĩ thầm khó trách Sở Chiêu lại luôn dung túng chiều chuộng y như vậy, đời trước đời này, trước sau như một.

Chẳng trách người như Sở Chiêu lại đồng ý cưới y chỉ vì y mới tuỳ tiện nói bừa mấy câu.

Cũng nhiều lần đứng ra vì y.

Hoá ra đây chính là lý do hắn gọi mình là kẻ lừa đảo.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của nhi tử, Chu thị muốn đưa tay sờ đầu an ủi y, nhưng lại đổi hướng giữa chừng, sợ mái tóc đã buộc rối tung lên nên đặt lên vai Lâm Hành Chi, vỗ nhẹ hai cái.

“Chuyện này cũng không trách con, lúc ấy con mới bao lớn, chỉ mới vừa lên năm tuổi, có thể nhớ rõ cái gì.”

"Sau này, mẫu phi hắn xảy ra chuyện, Nguyệt Tịch quốc cũng không còn, hai người các con cũng không gặp lại nhau, nhoáng một cái mười mấy năm mới gặp lại, không nhớ cũng là chuyện bình thường."

Chu thị cũng nghĩ rằng duyên phận của hai người cũng chỉ là lúc nhỏ, Sở Chiêu cũng chưa từng đến tìm người, nên bà cũng không có ý định nói cho Lâm Hành Chi biết. Người sống một đời, sẽ cùng vô số người gặp mặt một lần và cũng chỉ gặp mặt một lần đó, kỳ thật chuyện đó cũng không quan trọng lắm.

Nhưng hôm nay hai người sẽ thành thân, dù sao cũng khác biệt, Chu thị cũng không có ý định giấu diếm.

Khi nhìn thấy Lâm Hành Chi đùa nghịch với nanh sói, bà nghĩ đến một cái vấn đề rất quan trọng,"Cho nên, hiện tại con đã nhớ lại chưa?"

Chu thị dùng ánh mắt tràn ngập quan tâm lẫn lo lắng nhìn nhi tử ngốc của mình.

Lâm Hành Chi:……

Chu thị mặt lộ vẻ ghét bỏ, “Nghe có vẻ cảm tình này của con cũng không sâu đậm lắm, ngay cả lần đầu gặp mặt quan trọng như vậy cũng quên mất."

Chu thị giơ tay, ưu nhã chạm chạm vào trang sức trên tóc, thay đổi tư thế ngồi và bắt đầu khoe ra,“Ta thì khác nha, ta còn nhớ rõ phụ thân con mặc quần áo giày gì, mang theo binh khí nào, chúng ta như vậy mới là chân ái."

Lâm Hành Chi:……

Y không dám hỏi là phụ thân mình có nhớ hay không, là vì lại sợ bị Chu thị đánh, mà bị thương xuất giá là điềm xấu.

Chu thị còn nhắc nhở, “Con không nhớ rõ cũng không sao, dù sao hôm nay con cũng phải gả qua đó, buổi tối lúc động phòng có thể hỏi Lệ Vương, hỏi xong thì hai đứa lại động phòng, có lẽ sẽ không có thay đổi."

Lâm Hành Chi: “…Con nhớ ra rồi!”

“Người thật sự là mẫu thân của con sao?” Lâm Hành Chi tràn ngập hoài nghi.

Chu thị buông tay, “Có lẽ không phải đâu, từ hôm nay về sau cũng chỉ là nhạc mẫu Lệ Vương.”

Lâm Hành Chi lựa chọn tự bế.

Chọc nhi tử đủ rồi, Chu thị cảm thấy vô cùng mỹ mãn đứng dậy:"Được rồi, lát nữa phụ thân và ca ca con sẽ đến nói chuyện với con, ta không trì hoãn nữa, thu dọn cho tốt đi."

Nói xong, Chu phu nhân liền đứng dậy đi ra ngoài, người tiếp theo đến là Lâm phụ, mang theo hai quyển sách.

Lâm Hành Chi:……

Y lặng lẽ đưa sách của Chu thị đem đến cho phụ thân xem, Lâm phụ do dự một lát lại nói:"Đọc thêm một chút, chuẩn không có sai."

Còn việc đọc sách gì thì không sao cả, không quan trọng.

Lâm phụ là tới dạy Lâm Hành Chi đạo phu thê ở chung, ông nói: “Nam nhân nên nhẫn nhịn và chiều chuộng, ngàn vạn lần không thể ra vẻ ta đây với người nhà. Người có năng lực thực sự là người thể hiện uy phong ở bên ngoài, ở nhà mà thể hiện uy phong, ức hiếp người nhà, đều là mấy tên bất lực ngu dốt, con không được học cái đó."

Lâm phụ còn nói cho y, hậu quả của việc làm như vậy, “Cẩn thận lão tử đánh gãy chân chó của con!”

Lâm Hành Chi:……

Trừ bỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhất thời y cũng không biết nói cái gì, “Phụ thân người nói rất đúng, con sẽ đối đãi với Lệ Vương điện hạ thật tốt."

Lâm phụ đột nhiên vỗ trán," Ta vừa nói có chỗ không đúng, con và Lệ Vương đều là nam nhân, còn với thân thể này của con..." Lâm phụ nhéo nhéo cánh tay Lâm Hành Chi, lập tức đổi ý, nói,"Nếu hắn dám khi dễ con, con lập tức về nói với ta, cả nhà chúng ta đi chống lưng cho con!"



Lâm Hành Chi lại lần nữa gật đầu, “Vâng, phụ thân. Phụ thân không cần lo lắng, con rất giỏi trong chuyện cáo trạng."

Một câu làm Lâm phụ đều bắt đầu khẩn trương, “Cũng không cần chuyện gì đều trở về cáo trạng, quan trọng vẫn là hai người các con hòa thuận với nhau, muốn ở với nhau cả đời, thì không thể qua loa, cũng không cần hồ nháo. Người là chính con chọn, phải đối xử tốt với người ta, đặt ở trong lòng."

Lâm Hành Chi bị chọc cười bởi vẻ mặt nghiêm túc của Lâm phụ,"Phụ thân yên tâm, con có chừng mực."

“Con hiểu là tốt rồi, đúng rồi, Lệ Vương điện hạ cũng không dễ dàng, có đôi khi con đừng cảm thấy hắn làm việc tàn nhẫn độc ác, đó là có người nợ hắn.”

Lâm Hành Chi gật đầu, “Phụ thân, con biết hắn rất tốt, con sẽ không hiểu lầm hắn nữa."

Lâm phụ cũng không chú ý Lâm Hành Chi nói thêm một câu nữa, nói hết lời, ông vỗ vỗ tay nhi tử, đứng dậy đi ra ngoài.

Sau đó đại ca đại tẩu, nhị ca, còn có tiểu muội của Lâm Hành Chi lần lượt đến, nói rất nhiều lời, mỗi người đều tặng cho y một hộp tiền.

Lâm Hành Chi cuối cùng thấy tổ mẫu, Từ lão phu nhân bồi y ra tới cửa, bà cũng đã lớn tuổi, tuổi trẻ có một nam một nữ, trượng phu yêu thương, về già vẫn rất khoẻ mạnh, bà tới đưa tôn nhi xuất giá đại biểu bà đã đem phúc khí của mình cho Hành Chi.

Lâm Hành Chi không cảm thấy buồn bã, cũng không muốn khóc, bởi vì trong lòng y cảm thấy cho dù có gả đến Lệ Vương phủ cũng không thay đổi bao nhiêu, y chỉ là có thêm một gia đình mà thôi.

Y có thể tùy thời trở về Tướng quân phủ, Sở Chiêu sẽ không ngăn cản y, phụ mẫu cũng không phải không cho y vào cửa, cùng lắm thì lúc về phía sau sẽ thêm một cái đuôi, thêm một bộ chén đũa.

Chu thị cùng Lâm phụ cũng không buồn gì lắm, mơ hồ còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Lâm Hành Chi nhìn ra cửa lớn, hỏi:"Bên ngoài có người ngăn cản sao?"

Chu phu nhân nhẹ nhàng cười nói “Đương nhiên, chẳng lẽ con cho rằng người Lâm gia ta gả dễ vậy sao?”

Lâm Hành Chi ở trong lòng chúc Sở Chiêu may mắn, hỏi:"Con có thể đi xem một chút được không?"

Chu thị cho câu trả lời:"Ngoan ngoãn ở lại đây cho ta."

Sau đó bà với Lâm phụ đi xem náo nhiệt.

Lâm Hành Chi:……

Rất tốt, một chút đãi ngộ của người sắp xuất giá cũng không có.

Cuối cùng vẫn là tri kỷ gã sai vặt Thạch Nghiên đứng dậy, “Thiếu gia, ta đi ra phía trước xem, xong sẽ về nói với người."

Sau đó nhanh như chớp lao về phía đám người, Lâm Hành Chi phiền muộn đến không còn lời gì để nói.

Bên ngoài quả thật rất náo nhiệt, bởi vì hôm nay trời trong xanh, nắng tốt.

Từ lúc bắt đầu mùa đông tới nay, kinh thành liên tiếp nhận vài đợt tuyết rơi dày đặt, gần nhất là năm sáu ngày liên tục không ngừng, thẳng đến hôm nay tuyết mới ngừng, không những không có tuyết mà còn có nắng, phơi đến cả người đều ấm áp. Đây chính là kiểu thời tiết mà mọi người thích nhất vào mùa đông.

Vì thế kinh thành bắt đầu có đồn đãi, nói hôn sự này của Lệ Vương điện hạ cùng Lâm gia tiểu thiếu gia là cuộc hôn sự do trời ban nhân duyên, thậm chí còn được ông trời ưu ái.

Bá tánh đến xem Lệ Vương phủ Tướng quân phủ nghênh thú đưa gả cũng vô cùng đông, hơn nữa có khách khứa cùng Lâm gia chặn cửa, cùng với đoàn người đến đón dâu trực tiếp bao vây hoàn toàn xung quanh phủ tướng quân.

Đáng tiếc Lâm Hành Chi cho dù có kê thêm cũng không thể thấy được loại náo nhiệt này, thân là tân lang, nhưng cảm giác tham gia quá yếu.

Đúng lúc Lâm Hành Chi đang định thở dài thì có người từ trên trời giáng xuống một tay bắt lấy y, khều mũi y một cái:"Trông em không vui lắm, là đang oán trách ta đến muộn sao?"

Đột nhiên bị ôm bay lên, Lâm Hành Chi bị dọa nhảy dựng, mãi đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới cảm thấy an tâm, không trả lời câu hỏi của Sở Chiêu, mà là hỏi ngược lại:"Không phải lúc này ngài nên ở cửa lớn trả lời câu hỏi sao?"

Sở Chiêu giải thích, “Nhạc phụ nhạc mẫu còn có các tỷ phu đều rất thương em, không muốn để ta lấy em, cho nên đã chuẩn bị một đống câu hỏi cùng khảo nghiệm, nếu ta đi trả lời từng cái sợ đến tối cũng không thể rước em đi."

"Còn một cái nữa, nếu ta thật sự bị chặn lâu như vậy mà vẫn không vào được, sẽ bị nói không được."

Sở Chiêu nói, “Em cũng biết, đã là nam nhân, không thể thừa nhận chính mình không được," Hắn ghé sát vào tai Lâm Hành Chi nhỏ giọng nó:"Tối nay chúng ta còn phải động phòng nữa."

Lâm Hành Chi: Được rồi.

Khó trách phụ mẫu y lại cao hứng như vậy.

“Ôm chặt, ta mang em ra ngoài.” Sở Chiêu vòng tay ôm lấy eo Lâm Hành Chi, trực tiếp ôm y từ trên nóc nhà phi ra ngoài, đáp xuống hai con ngựa mà hai người sẽ cưỡi.

Hai người từ trên trời phi xuống đã thành công cắt đứt sự náo nhiệt ở cửa, thu hút sự chú ý của đám người.

Có người trong đám đông hét lên, “Mau nhìn xem, tân lang đã đoạt được tân lang rồi!”

Mọi người trong Lâm gia đều đề phòng kể từ khi Lệ Vương đột nhiên biến mất, nhưng không ngờ, kết quả không đề phòng được còn để hắn trực tiếp mang người từ trong nhà ra ngoài.

Lâm phụ mở to hai mắt, lập tức chỉ vào Sở Chiêu, "Không được đi, đem người trở về cho ta!"

Người Lệ Vương phủ từ trước đến nay đều rất thông minh, vừa thấy Vương phi tới tay, không đẩy người cũng không trả lời câu hỏi nữa, Thập Nguyệt vội phất tay với đội ngũ đến đón dâu,"Mau, mau mau, tấu nhạc, đón người hồi phủ."

Các bá tánh cũng tự giác tránh ra, nhạc phụ nhạc mẫu đằng sau muốn tới cướp người nên Sở Chiêu lập tức kéo người về ngựa của mình, ôm y vào lòng, giương dây cương nói:"Vương phi, ta đến đưa em về nhà!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.