Chương trước
Chương sau
Sở Chiêu cảm thấy Lâm Hành Chi đã cướp đi lời hắn muốn nói, rõ ràng hắn là người động tâm trước, nên mới phải là người đầu tiên nói ra những lời này.

Bởi vì nguyên nhân này, Sở Chiêu hôn Lâm Hành Chi một cái coi như trừng phạt.

Sau đó mới nghiêm trang nói, "Thứ nhất, ta không giống em, là một bé ngốc; thứ hai, em cảm thấy ai có thể bắt ta làm việc mà ta không muốn làm, em thật sự cho rằng chỉ vì bị em càn quấy mấy câu, liền đồng ý để em làm Vương phi, còn lo lắng để lão già kia hạ chỉ ban hôn cho em và ta?"

"Ở chuyện khác thì đầu óc lại rất nhanh, nhưng sao không nhận ra chuyện ta thật sự rất thích em?"

"Nếu như em lại không hiểu, ta thật sự sẽ hoài nghi em có phải đồ ngốc không."

Lâm Hành Chi sờ lên cái trán đau nhức của mình, thì bị Sở Chiêu dùng ngón tay chọc chọc, chăm chú nhìn vào hắn:"Vương gia, ngài là kẻ lừa đảo vừa là kẻ ngốc, ta rất nghi ngờ, ngài thực sự thích ta sao?"

Sở Chiêu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Có lẽ đi, nói không chừng chính là lừa gạt em.”

“Vậy thì không được,” Lâm Hành Chi lắc đầu, “Những lời ngài vừa nói ta đều nhớ kỹ, từ nay về về sau ngài là người của ta, đương nhiên, ta cũng là của ngài.”

Lâm Hành Chi rất ngại ngùng khi làm chuyện thân mật, nhưng khi nói muốn gả cho hắn lại rất dũng cảm, Sở Chiêu cảm thấy mâu thuẫn, nhưng hắn cũng thích từng chút một của người này.

Hắn hơi hơi cúi đầu, áp trán vào trán Lâm Hành Chi,"Ừm, là của em!"

Hắn rất phối hợp, cũng muốn đòi lấy một chút phúc lợi, “Nếu đã lưỡng tình tương duyệt, vậy Vương phi có phải nên bày tỏ một chút hay không?”

Lâm Hành Chi nghe vậy, bản năng ngượng ngùng trỗi dậy:"Đã hôn rồi, còn...còn muốn làm gì nữa?"

Lệ Vương điện hạ tỏ vẻ, chuyện có thể làm cũng không nhiều, hắn đến gần Lâm Hành Chi nói:" Tỷ như chuyện trước đó ta nói nhỏ với em," đồng thời chỉ thẳng vào đùi y.

Lâm Hành Chi:... Hiện tại nói không thích còn kịp không?

Đương nhiên, người nào đó sẽ không cho y cơ hội này.

Bên trong xe ngựa bắt đầu có một hương vị khác nhưng không ai biết.

Lệ Vương điện hạ chiếm hết tiện nghi, một đường không hề rời khỏi xe ngựa, khiến gã sai vặt tướng quân phủ bất mãn:"Ngựa cũng bị ngài ấy làm cho mệt."

Đương nhiên, chỉ dám lặng lẽ nói, không để cho Lệ Vương không chịu rời đi nghe được.

Sau khi di chuyển cả ngày tới Nam Uyển, những quan văn "Thân thể kiều nhược" cảm thấy xương cốt như rã ra, đặc biệt là những nữ quyến ít khi ra cửa nên đã đến nghỉ tạm tại nơi được phân.

Săn thu sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, Kiến Nguyên Đế cũng mệt mỏi, cũng không muốn làm gì, mọi người trải qua đêm đầu tiên ở Nam Uyển bình yên.

Nhưng dù nhìn thế nào thì cũng có dấu hiệu cho thấy một cơn bão đang ập đến và mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

……

Ngày kế, theo tiếng trống vang lên, văn thần võ tướng, còn có các thế gia tề tụ, Kiến Nguyên Đế tuyên bố săn thu bắt đầu.

Như thường lệ, người đứng đầu sẽ được xứng danh, còn có các phần thưởng bạc khác nhau, nhưng những điều này không quan trọng, tất cả những gì bọn họ muốn là sự nổi bật, để người ta chú ý mà thôi.

Năm nay trên cơ sở này, Kiến Nguyên Đế bổ sung thêm một phần thưởng: "Đối với người giành được vị trí đầu tiên, trẫm sẽ thỏa mãn người đó một yêu cầu."

Lời này vừa ra, đã có rất nhiều người ngo ngoe rục rịch, trong số đó Tề Vương là người rõ ràng nhất hai mắt sáng lên, như thể nhất định phải đạt được.

Những người tham gia săn thu nhanh chóng thay quần áo cưỡi ngựa hoặc áo giáp lập tức nhảy lên ngựa, hai ca ca của Lâm Hành Chi và Sở Chiêu, Thái tử, Tề Vương, Ninh Vương đều tham gia. Lâm Hành Chi mang theo biểu đệ phế vật của mình ngồi xổm bên cạnh để cổ vũ.

“Ai,” Lâm Hành Chi thở dài, nếu sớm biết mình sẽ thích một người văn võ song toàn như Lệ Vương điện hạ, thì y đã học võ công, không đến mức lưu lạc đến tình trạng này.

Từ Văn Ngạn nghe thấy y thở dài, lập tức đóng vai một biểu đệ tri kỷ, bắt đầu an ủi y," Biểu ca, ngươi nghĩ thoáng một chút. Mấy người chúng ta đều là mấy con gà yếu đuối, cũng không phải là người duy nhất, đừng cảm thấy khổ sở."

Lâm Hành Chi khóe miệng giật giật, “…Cảm ơn, ta đã được an ủi.”

Từ Văn Ngạn rất hài lòng với điều này, “Vậy là tốt rồi.”

"Ta quen thuộc với bãi săn này, lát nữa sẽ dẫn ngươi đi gặp Lệ Vương điện hạ, biểu ca, chịu đựng nỗi tương tư một chút thôi."



Bạn của cậu ta đưa ra nghi vấn,"Thời gian ngắn như vậy không thể gọi là bệnh tương tư?

Từ Văn Ngạn quay đầu hỏi, “Vậy gọi là gì?”

“Tưởng niệm chi tình?” Người bạn đó cũng không chắc lắm.

思念之情 Cứu tui nữa nè cả nhà ơi.

Lâm Hành Chi:…

Không cần nói nữa.

“Giá!” Bên này mới vừa thảo luận xong, bên kia Kiến Nguyên Đế muốn nói gì cũng đã nói xong, ông ta cũng mặc áo giáp cưỡi ngựa, dẫn đầu quất ngựa vào rừng, mang theo rất nhiều trọng triều thần cùng thị vệ.

Sau khi Kiến Nguyên Đế rời đi, phản ứng của Tề Vương, Thái tử và những những người khác khá tốt, Tề Vương liếc nhìn Thái tử một cách khiêu khích, sau đó lập tức quất ngựa chạy đi.

Thái tử bị hắn ta đoạt trước, sắc mặt không vui, vội vàng đuổi theo.

Những người đi theo hai người này động tác cũng không hề chậm trễ, theo sát phía sau, để lại Sở Chiêu và Ninh Vương bất động, có vẻ không hợp nhau.

Sở Chiêu vẫy tay với Lâm Hành Chi, yêu cầu y đi qua.

Lâm Hành Chi ngoan ngoãn đi qua, nhưng có điểm ngốc, chờ đến gần mới hỏi Sở Chiêu, “Ngài là muốn kéo ta sao?”

Nếu không thì việc đi chung một con ngựa sẽ không thể hiện được bọn họ không hợp nhau.

“Phì!” Ninh Vương ở bên cạnh cười lên tiếng, “Lâm đại nhân, tam ca không nỡ làm vậy với ngươi, đương nhiên phải ôm ngươi cùng cưỡi ngựa mới yên tâm."

Sở Chiêu không nói gì, chỉ đưa tay về phía Lâm Hành Chi, Lâm Hành Chi do dự nói:"Nếu để người khác nhìn thấy...Vương gia, ngài nhịn một chút đi, trở về chúng ta liền thành thân."

Đến lúc đó, đừng nói là đi chung một con ngựa, bọn họ muốn làm gì cũng được, người khác cũng không nói gì, cho dù có nghi ngờ cũng đã muộn.

Sở Chiêu nói: “Không sao, không ai có thể chia rẽ em và ta.”

Lời này nói vô cùng tự tin, Lâm Hành Chi vô thức đặt tay mình lên tay Sở Chiêu, cùng hắn ngồi lên ngựa, lồng ngực áp sát vào lưng Sở Chiêu.

“Ôm lấy eo của ta,” Sở Chiêu nói còn cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cho em cơ hội quang minh chính đại sờ.”

Lâm Hành Chi lúc này không thẹn thùng, chỉ nhẹ nhàng đánh vào eo Sở Chiêu, phản kích quyết liệt:"Lát nữa sẽ sờ hư luôn!"

Sở Chiêu mỉm cười, rõ ràng nói:"Cầu còn không được."

Nói xong kẹp bụng ngựa phi đi, Lâm Hành Chi ôm chặt eo hắn, không nói nên lời trước hành vi chơi xấu của hắn.

Ninh Vương cũng bất mãn trước hành vi trọng sắc khinh đệ của tam ca, liền kêu Sở Chiêu đợi, đồng thời đuổi theo.

Chỉ còn còn lại nhóm tiểu phế vật ngồi xổm bên cạnh.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng Từ Văn Ngạn đại diện lên tiếng:"Đây kết cục của việc không có thê tử." Thật là thảm.

Cho nên bọn họ nhất định phải thay đổi cái thảm trạng này!

“Cho nên, chúng ta nên làm cái gì?” Có người đặt câu hỏi.

Từ Văn Ngạn trợn mắt, suy nghĩ một lát, sau đó vỗ tay nói:"Có."

Dưới ánh mắt mong đợi của bạn bè, Từ Văn Ngạn nói ra ý tưởng hay mà mình vừa nghĩ ra:"Chúng ta đi qua chỗ nữ quyến đi, lần này biểu muội ta cũng tới, chúng ta đi qua bên đó hỏi một chút trong số những cô nương tới đây có ai có thể cưỡi ngựa đánh người, nếu có chúng ta liền làm thân, biết đâu sẽ có người coi trọng các ngươi."

“Được! Biện pháp này hay!” Có người lập tức vỗ tay đồng tình.

Nhưng cũng có người phát hiện điểm mấu chốt, đẩy Từ Văn Ngạn, “Lời kia của ngươi là có ý gì, cái gì mà kêu coi trọng chúng ta, còn ngươi thì sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Từ Văn Ngạn.



“Lão Từ, ngươi có phải ở sau lưng chúng ta có người rồi hay không?!"

Một đám người một hai phải bắt Từ Văn Ngạn cho bọn họ một lời giải thích, nếu không tất cả đều giơ nắm đấm hứa sẽ đánh cậu ta cho đến cả phụ thân cậu ta cũng không nhận ra.

Từ Văn Ngạn mới không sợ, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Hiện tại thì chưa có, nhưng biểu ca ta nói sẽ giới thiệu cho ta, dù sao qua không bao lâu nữa ta sẽ có thê tử!"

Từ Văn Ngạn mặt mày hớn hở, bộ dáng thật sự khiến người ta thấy ghét, sau đó bị đánh.

Cuối cùng, y dọa không đưa bọn họ đi bên nữ quyến tìm nhân tài mới tránh được một kiếp.

Kỳ thật bên nữ quyến cũng có một bãi săn nhỏ, trong đó không có mãnh thú, chỉ có thỏ, nai, hươu các loại, Trần hoàng hậu cũng tổ chức săn bắn.

Ở kinh thành, những tiểu thư nhà quan thích giả trang nhu nhược, hành động như những danh môn khuê tú, nhưng khi đến bãi săn thì lại hoàn toàn khác, mặc quần áo cưỡi ngựa, xoay người lên ngựa, giương cung bản lĩnh không thua kém gì nam tử.

Đây cũng là cơ hội để các nàng biểu hiện, mỗi người đều rất nỗ lực hết mình để giành được vị trí đầu tiên.

Đây là năm đầu tiên Lâm Uyển lên sân, trước kia nàng cũng đi theo Chu thị đến đây vài lần, nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ, Chu thị không cho nàng đi săn vì sợ xảy ra chuyện.

Năm nay tiểu cô nương một lòng muốn đi trong rừng thể hiện uy phong, Chu thị cân nhắc công phu nàng cũng đến mức giỏi nên gật đầu đồng ý.

Tiểu cô nương mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ xinh đẹp, ngồi trên lưng ngựa thần thái phi dương, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ, thực sự rất chói mắt.

Chu thị ở bên cạnh nàng, trong những năm Lâm phụ không ở kinh thành, công phu của Chu thị không hề chậm lại, dù sao phu quân cũng không thấy nên Chu thị cũng không giả vờ yếu đuối.

Chu thị đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn như mới đầu ba mươi, không chỉ có thân thủ bất phàm, dung mạo cũng không kém, hai con ngựa song hành, hai mẫu tử mỗi người một khí chất, có nét hút hồn riêng nhưng đều sáng ngời và lộng lẫy.

Làm người ta hâm mộ cũng có người ghen ghét.

Hâm mộ như là Định An Hầu phu nhân, ca ngợi Chu thị anh khí như vậy, cũng ngo ngoe rục rịch muốn chạy theo bà đi săn.

Nhưng bị thị nữ bên người vô tình ngăn lại, Định An Hầu rất nghiêm túc trong chuyện cho Từ Văn Ngạn thêm một đệ đệ, hơn nữa phu thê hai người sức khỏe rất tốt, sau khi bàn bạc, hai người đều cảm thấy có thể thực hiện được. Cho nên hiện tại phải cẩn thận, vạn nhất trong bụng có hài tử thì sao?

Đi săn là không có khả năng, thị nữ bưng cho bà một đĩa hạt dưa và trái cây đến để bà an tâm ở bên cạnh cổ vũ Chu thị.

Mà người ghen ghét, là Trần phu nhân Ninh Nhu, hiện giờ là chủ mẫu Trần gia.

Nguồn gốc có thể bắt nguồn từ thời trẻ lúc Lâm phụ tới tuổi thành thân, Lâm gia nhiều thế hệ là võ tướng, lấy thê tử đều là nữ nhi nhà võ tướng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai cũng không biết liệu đi có thể trở về được hay không, cho nên trong nhà cần có người chống đỡ.

Thiếu niên lang khí phách hăng hái luôn là người thu hút sự chú ý của mọi người, mấy thiếu gia xuất thân nhà quan không một ai là kém, hơn nữa Lâm phụ tuổi trẻ tài cao, nên đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều thiếu nữ trong kinh thành.

Ninh Nhu khi đó cũng là một trong số đó, khi biết Lâm gia muốn sắp xếp hôn sự cho Lâm phụ, liền đến gặp phụ mẫu nhờ người đến Lâm gia mai mối, Ninh gia cũng là hầu phủ, thân phận tôn quý, hơn nữa trước nay văn thần luôn cảm thấy võ tướng không xứng ngồi cùng bàn với mình, tự nhận bọn họ buông thân phận buông thể diện chủ động đến cầu hôn đã là cho Lâm gia mặt mũi.

Lại hoàn toàn không nghĩ tới Lâm gia lại từ chối mối hôn sự này.

Sau khi bị từ chối, Ninh Nhu bị đả kích nặng nề, phụ mẫu nàng càng bất mãn với Lâm gia hơn, hơn không biết ai đem chuyện này truyền ra, nói nữ nhi Ninh hầu phủ không biết xấu hổ, ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của Ninh Nhu và Ninh hầu phủ.

Tuy rằng biết tin tức không phải Lâm gia cố ý truyền ra, nhưng người trong Ninh hầu phủ đều đổ lỗi cho Lâm gia.

Ninh Nhu từ đây cũng hận Lâm phụ.

Vì để bảo vệ thanh danh của nàng cùng gia tộc, Ninh Nhu nhanh chóng được gả đi, mặc dù Trần gia quyền cao chức trọng hơn Lâm gia, nhưng không phải là người Ninh Nhu thích.

Hơn nữa Lâm phụ cũng rất mau lấy thê tử, mặc dù người không thường ở kinh thành, nhưng tin đồn hai người ân ái cũng chưa từng ngừng, trong nhà không có thê thiếp, nha hoàn thông phòng cũng không có, chỉ độc sủng mình Chu thị, khác xa với Trần gia một đám thê thiếp.

Ninh Nhu cảm thấy cuộc sống của Chu thị đáng lẽ phải là của bà ta, bà hận Chu thị còn hơn cả Lâm phụ.

Mấy năm nay hai người chưa từng chào hỏi qua, cho dù khi gặp mặt Ninh Nhu cũng không cho Chu thị sắc mặt tốt, đương nhiên Chu thị cũng không cần phản ứng lại với bà ta.

Lại nhìn đến khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy sức sống của Chu thị, Ninh Nhu so sánh với khuôn mặt của mình, trong lòng bà dâng lên một nỗi hận mạnh mẽ, hận không thể lập tức giết chết Chu thị.

Về phần nữ nhi, ánh mắt Ninh Nhu lạnh lùng, nghĩ đến Kiến Nguyên Đế chỉ định mang theo nữ nhi đến, không khỏi mỉm cười.

Cô nương dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ có mệnh hầu hạ nam nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.