Từ Văn Ngạn bị gọi lại, Lâm Hành Chi yêu cầu cậu ta giải thích rõ ràng, cái gì mà kêu không thấy bọn họ hôn nhau?
Đồng thời Từ Văn Ngạn còn phát hiện Lệ vương điện hạ dùng ánh mắt ôn hòa rất nhiều để nhìn, không giống như là ánh mắt giết người lúc nãy.
Đương nhiên, chờ tới khi Từ Văn Ngạn biết được những gì mình vừa thấy chỉ là một khung cảnh thuần khiết, một người bị cát bay vào mắt người còn lại giúp thổi thổi, chỉ có thể thở dài vì quá trùng hợp.
Thật quá con mẹ nó trùng hợp hay ghê.
Cậu ta thật sự có tội khi đánh gãy chuyện tốt của Lệ Vương.
Từ Văn Ngạn thành tâm đưa ra kiến nghị, “Biểu ca, về sau ngươi cùng Lệ vương điện hạ ở trong phòng lén lút gặp nhau phiền hai người đóng cửa, đồng thời an bài hai người một người thủ ở cửa một người thủ ở góc tường, ngàn vạn lần đừng cho ta cơ hội phá hư chuyện tốt của hai người được chứ?"
“Tướng quân phủ hẳn là không thiếu hạ nhân phải không?”
“Đương nhiên, muốn thật sự không có ai để sai sử, ngươi liền ở cửa dán tờ giấy, ta tuy rằng không đọc được bao nhiêu sách, nhưng chữ vẫn nhận biết được, ta bảo đảm nhìn thấy tờ giấy sẽ xoay người đi.”
“Thật sự, cho dù ngươi ở trong phòng có kêu rách cổ họng ta cũng sẽ không đi vào quấy rầy các ngươi……”
“Câm miệng!” Nghe Từ Văn Ngạn càng nói càng càng kỳ cục, Lâm Hành Chi rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ga-cho-chien-than-vuong-gia/3442172/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.