Lâm Hành Chi bộc lộ vui mừng ra ngoài, đôi mắt sáng ngời, khiến Sở Chiêu bất giác cong môi.
“Ừ, ta tới rồi,” Sở Chiêu đáp.
Lâm Hành Chi trước tiên phân phó Thạch Nghiên đem cơm trưa đến, sau đó ngồi đối diện Sở Chiêu.
Sở Chiêu rót nước cho y, động tác vô cùng tự nhiên.
Uống một ngụm nước xong, Lâm Hành Chi hỏi:"Chuyện ngài vội đã làm xong rồi sao?"
Sở Chiêu gật đầu, “Vội xong rồi, thấy thời điểm còn sớm, liền tới gặp em.”
Cũng không phải lời ngon tiếng ngọt gì nhưng lại khiến người ta vui vẻ khi nghe.
Lâm Hành Chi dịch ghế ngồi lại gần Sở Chiêu, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn, “Ngài mới tĩnh dưỡng bao lâu liền chạy loạn ở bên ngoài, có thấy chỗ nào khó chịu không?"
“Đây là lo lắng, hay là đau lòng ta,” người vừa tới gần, Sở Chiêu liền bắt đầu động tay động chân, sờ sờ đầu lại gãi nhẹ sống mũi, còn muốn nhéo mặt.
Bị Lâm Hành Chi đánh một cái, bất mãn nói: “Ta không phải món đồ chơi của ngài, tay thành thật một chút đi!”
“Ừm, là Vương phi của ta, không phải món đồ chơi.”
Sở Chiêu cúi người tới gần bên tai y, “Không phải em xem thoại bản học những chiêu mới để dùng trên người ta sao? Sao em không dùng?"
“Có phải là vì ta đùa giỡn em chưa đủ?”
Lâm Hành Chi trừng hắn, “Câm miệng!”
Lại có chút bất mãn, ám vệ nghe lén y cùng Từ Văn Ngạn nói thì thôi đi, còn nói toàn bộ cho Sở Chiêu, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ga-cho-chien-than-vuong-gia/3442170/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.