“A a a a a… Thiếu gia!”
Lâm Hành Chi là bị tiếng hét của Thạch Nghiên doạ tỉnh, y lăn lăn cọ cọ ngồi dậy, xốc chăn lên liền xuống giường mang giày, ngoài miệng hoảng loạn đặt câu hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Thạch Nghiên một bộ muốn khóc lại khóc không được, duỗi tay chỉ ngực Lâm Hành Chi, “Chính người nhìn đi.”
“Người đã không còn trong sạch!”
Lâm Hành Chi cúi đầu, nhìn thấy vết đỏ trên ngực mình, y vô thức siết chặt quần áo, lộ ra vẻ mặt sợ hãi giống như Thạch Nghiên: " Chuyện này....sao lại như vậy?"
“Thiếu gia, tối hôm qua người không có cảm giác gì sao? Người thỉnh cầu Lệ Vương.... Kia cái đó, mấy cái dấu vết đó đều do hắn lưu lại!”
Vừa nghe là Sở Chiêu, Lâm Hành Chi lập tức nhẹ nhàng thở ra, trong tiềm thức y cảm thấy Sở Chiêu sẽ không làm gì thương tổn y.
Lâm Hành Chi hỏi Thạch Nghiên tại sao Sở Chiêu lại đến đây, một bên kéo ra quần áo kiểm tra vết đỏ trên ngực mình, y dùng ngón tay chọc chọc, một chút cũng không đau, trừ bỏ vết đỏ, cũng không có cảm giác gì khác, cũng không biết Sở Chiêu làm như thế nào.
Thạch Nghiên thấy thiếu gia nhà mình vừa nghe dấu vết là Lệ Vương lưu lại liền lập tức biến sắc mặt, trong lòng có chút oán hận sắt không thành thép, không trả lời câu hỏi của Lâm Hành Chi, nhưng lại nhắc đi nhắc lại: " Thiếu gia, người còn trong sạch không? Không còn nữa, không còn trong sạch nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-ga-cho-chien-than-vuong-gia/3442152/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.