"Cuối hành lang gấp khúc người kia ngẩng đầu."
"Là ai?" Bạch Thạch Nham vội hỏi, lại ở trong ánh mắt Liễu Trọng Minh nhìn thấy được đáp án, hít một hơi khí lạnh: "Là tiểu quái vật kia?!"
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích thông suốt, Trọng Minh vì cái gì đột nhiên sẽ nghĩ tới đến xem.
"Ta không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy rõ ràng cặp mắt kia, là âm dương yêu đồng, không có sai."
Liễu Trọng Minh nhấp miệng, cười một chút: "Không cần khẩn trương, có lẽ chỉ là ta ban ngày đột nhiên thấy, ấn tượng quá sâu, buổi tối liền mơ thấy mà thôi."
"Trọng Minh, hôm nào lại đi nam lộ thiền viện nhìn xem đi." Bạch Thạch Nham thần sắc nghiêm túc: "Nhất định phải đi!"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình," Liễu Trọng Minh cười chụp vai y: "Thạch Nham, ngươi so với ta còn lớn hơn vài tuổi, làm sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy."
"Trọng Minh!" Bạch Thạch Nham kêu một tiếng, một bụng lời nói lại không biết nên nói câu nào, sau một lúc lâu mới hỏi: "Trọng Minh, qua sinh thần năm nay, ngươi cũng mười tám, sau này thật sự không tính toán nhập sĩ?" (Làm quan)
"Cha ta cũng hỏi qua ta, ta nói ta chỉ muốn làm người làm ăn, kiếm tiền, đếm bạc, không muốn trộn lẫn vào trong vũng nước đục."
"Cữu cữu nói như thế nào?"
"Cha ta nói cũng tốt, nhìn ý tứ hắn, cũng hoàn toàn không nguyện ý ta trộn lẫn vào trong triều," Liễu Trọng Minh nhìn ánh mắt thất vọng của hảo bằng hữu, cười cười: Kêu dượng cũng đừng đem hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-trong-sinh-bi-doi-thu-mot-mat-mot-con-mua-ve-nha/201963/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.